
Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Con Gái 16 – Bom Nổ Chậm – Sue Limb
HÃY KÍNH TRỌNG BỐ MẸ NGƯƠI, ÐẶC BIỆT LÀ BỐ, BỞI NẾU NGƯƠI KHÔNG LÀM VIỆC ẤY THÌ SẼ CHẲNG AI LÀM
Fred và Jess đang ngồi dưới tán cây quen thuộc trong công viên. Cả hai đã viết được một đoạn kịch bản dựa trên thông điệp mà Nữ hoàng đọc mừng Giáng sinh theo phong cách của một nghệ sĩ rap. Chúng cũng chia nhau một cây kem sô-cô-la to gần bằng một cây dương cầm nhỏ. Có một chú cún đã tạt qua và cố nhịn để không ị bậy ra chỗ bọn nó. Mọi thứ có vẻ như đang trở nên hoàn hảo hết sức, ngoại trừ việc ngày mai bọn nó phải quay lại trường.
“Hôm nay bố đã gửi Điều răn cho em chưa?” Fred hỏi. Jess bấm bấm di động rồi đưa cho Fred xem. Cậu đọc tin nhắn, bật cười. “Ngược đời nhỉ,” Fred nói. “Anh chưa từng gặp ai mà lại ít thích ra lệnh như bố em đấy.”
“Đúng thế,” Jess đáp. “Nếu muốn tìm người đóng vai Thượng Đế Phát Khùng thì đừng có tìm bố em làm gì cho phí công.”
“Còn em thì chắc là chọn thầy Powell Cáu Kỉnh chứ gì,” Fred tư lự. Thầy Powell, nổi tiếng thế giới với danh hiệu Ngài Cáu Kỉnh, sẽ là Giám thị mới khi chúng trở lại trường vào ngày mai. Lắm điều thú vị quá nhỉ!
“Hy vọng là em sẽ không bao giờ làm thầy Powell phát cáu,” Jess nói. “Thầy ấy mà hét lên thì đến tan cửa nát nhà mất.”
“Ước gì bọn mình được về St Ives với bố em,” Fred nói. “Chuyến đi vừa rồi thật đáng kinh ngạc. Anh rất bất ngờ vì bố em lại chấp nhận cho anh làm… ‘quý ông’ bầu bạn với em. Nhưng nói thật, anh cũng khá thất vọng đấy. Anh cứ tưởng bố em sẽ phải nện cho anh một trận hay ném anh xuống biển chứ.”
“Ừ, đúng là một kỳ nghỉ tuyệt vời,” Jess thở dài. “Em chỉ dám mong là bố sẽ OK với chuyện bọn mình, nhưng giờ thì cả mẹ cũng có vẻ xuôi xuôi rồi đấy. Anh láu lỉnh thật, đi so mẹ em với Jane Austen, đồ bỏ bùa ác độc!”
“Bọn anh học được điều đó ngay tuần đầu tiên ở trường đào tạo trai nhảy,” Fred đáp. “Nghề ấy cũng hấp dẫn đấy chứ, anh chắc là em sẽ tán thành.”
“Chỉ cần đảm bảo là quý bà già cả mà anh định mê hoặc tiếp theo sẽ giàu hơn mẹ em,” Jess nói. “Chúa ơi, thật xấu hổ hết sức khi phải để bố và chú Phil trả tiền cho món cà ri sinh nhật đó!”
Sinh nhật thứ mười sáu của Jess được tổ chức trong một quán ăn Ấn Độ vào tuần trước, giữa một chồng podadom[1] cao ngất cùng với bảy đĩa rau khác nhau. Vậy mà mẹ lại xử sự thật tệ khi để mất ví và trở nên hoảng loạn. Rốt cuộc cái ví đã tái xuất hiện vào khuya hôm đó, ngay trong nhà, dưới một đống quần áo bẩn đang chờ được đem đi giặt.
“Ơn Trời là chú Phil có mấy cái thẻ tín dụng vàng hào nhoáng!” Jess nói với giọng đầy phần khích. “Chú ấy đúng là không chê vào đâu được. Còn gì tuyệt hơn khi có một ông bố dượng sở hữu cả một cửa hàng quần áo thời trang và một chiếc thuyền buồm chứ? Em không thể chờ đến ngày mai lúc quay lại trường để khoe chuyện bố em là gay được.”
Jess gửi ngay cho bố một tin nhắn. CON ĐANG ĐI CHƠI CÔNG VIÊN VỚI FRED. ƯỚC GÌ CÓ BỐ Ở ĐÂY. MAI CON ĐI HỌC RỒI. TỚI TRƯA LÀ BỐ SẼ THÀNH NGƯỜI NỔI TIẾNG. HAY CON PHẢI GỌI LÀ KHÉT TIẾNG ?