Downloadsachmienphi.com

Hoa Hồng Để Làm Gì

Hoa Hồng Để Làm Gì - Hà Đình Nguyên
Hoa Hồng Để Làm Gì –

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Hoa Hồng Để Làm Gì –

Tôi ít khi uống rượu, dù thời buổi bây giờ “say xỉn” đã tràn vào tận những ký túc xá sinh viên. Nhưng chiều nay tôi không thể từ chối lời mời của thằng Bình được. Nó mới từ Pháp về.

Bình không phải là “Việt kiều” mà là dân “ tự túc”. Nó thực sự có một mùa hè đúng nghĩa trong khi tụi tôi, những thằng cùng lớp với nó từ hồi học năm thứ nhất đến giờ, sắp sửa ra trường rồi mà vẫn lui cui, tất bật tranh thủ “làm thêm” trong mùa hè. Ai thì không biết chứ tôi thì không dám tiêu hoang một cắc bạc, nói gì “nhậu nhẹt”. Hè năm nào cũng thế, tôi ở lì lại ký túc xá để đến cái địa chỉ quen thuộc đăng ký thuê xe xích lô, tranh thủ kiếm tiền để dành chi phí cho năm học tới. Chiều nay, Bình tới rủ tôi và Phước đi nhậu mừng hội ngộ. Nó cũng chưa làm gì ra tiền. Ba thằng không dám vào những nhà hàng sang trọng mà ngồi nhậu bên lề đường với những món rất bình dân.

– Mấy cậu mua đậu phộng nhậu chơi không?

Tôi điếng hồn ngỡ gặp má tôi. Cũng dáng dấp ấy, cũng đôi quang gánh tảo tần… Giờ này, chắc má tôi cũng đang lê bước trên những đường phố ở Biên Hòa, cũng cất tiếng rao có khi khản giọng: “Ai chè xôi nước đây…”. Tôi mua hai gói đậu phộng, ăn nghe đắng ngắt. Má ơi!

– Mua giùm em cây kẹo kéo đi anh Hai!

Lại một cô gái chỉ nhỏ hơn tôi vài tuổi mời mọc. Ngoài lề đường, một cô gái khác đang đứng dựa vào chiếc xe đạp có gắn hai chiếc loa nhỏ đang phát nhạc, cô ấy chờ “tín hiệu” từ cô bạn đang “tiếp thị”. Phước nói:

– Bán cho tụi anh 3 cây.

Tôi cà khịa:

– Độ này tao thấy mày hay mua kẹo kéo lắm đó Phước. Bộ… mày thương con nhỏ đó hả? Để lần khác đi, đang nhậu mà ăn kẹo kéo nỗi gì?

Phước đăm mắt nhìn tôi với đôi mắt đỏ quạch rồi… bật khóc như con nít:

– Ừ, tao thương mấy con nhỏ đó lắm! Tụi nó là đồng hương với tao, xô dạt từ miền Trung vào. Dù tụi bây không thích ăn kẹo kéo cũng ráng mua cho tụi nó một vài cây, bởi vì nếu không bám vào cái nghề lương thiện này để tồn tại thì tụi nó đã đi làm “nghề khác” từ lâu rồi…

Phước gục xuống bàn khóc rưng rức. Cả tôi lẫn Bình đều bàng hoàng.

Hương bảo:

– Chiều nay đón Hương ở thư viện nha, có chuyện muốn nói…

Tôi thoái thác:

– Chiều nay anh bận học tin học ở Trung tâm X…

Chẳng có Trung tâm X hay Y nào cả, tôi nói dối Hương bởi tôi còn phải… đạp xích lô!

Mười giờ đêm, một lão bụng phệ từ nhà hàng đi ra, miệng còn ngậm tăm. Lão đi chân nam đá chân xiêu, ngoắc tôi:

– Xích lô!

Tôi tấp xe vào, chưa kịp dừng, lão đã hô:

– Chạy!

Chạy đi đâu? Tôi toan hỏi thì lão đã ngửa đầu lên thành nệm ngủ khì, cây tăm tiệt trùng còn cắm giữa miệng như muốn chứng tỏ chủ nhân của nó mới… từ nhà hàng bước ra. Tôi muốn hất cho lão một cú xuống lề đường nhưng nghĩ cuốc xe cuối đêm có thể “gánh” cho tôi được cả tuần nên nén lại, vỗ vai vị khách quý:

– Chú ơi! Chú về đâu?

Vẫn nhắm mắt, lão mò hết túi trên đến túi dưới, cuối cùng lão đưa cho tôi một tấm cạc-vi-dít:

– Tới địa chỉ nhà riêng.

Quái quỷ thật! Tôi phải dừng xe dưới cột đèn để đọc tấm cạc. Dẫu sao, có cái nơi để mà “trút của nợ” còn hơn là phải chở “nó” đi lông bông suốt đêm.

Đó là một ngôi biệt thự sang trọng. Tôi bấm chuông. Một đứa con gái bước ra mở cổng:

– Ủa, anh Thắng… Sao biết nhà Hương ở đây mà đến?… Trời ơi! Ba của Hương sao vậy nè, anh Thắng?

Đêm. Tôi đạp xe về, nghe buồn hơn bao giờ…

“Má bị đụng xe, anh Hai về gấp!”. Bức điện tín chỉ vỏn vẹn có thế mà tôi như ngồi trên lửa. Phước mượn xe Honda của thằng bạn cùng lớp chở tôi về nhà. Đoạn đường chỉ 30 km mà như dài vô tận. Ngồi sau Phước, tôi cứ nghĩ lan man. Không biết con Thư, thằng Thoại có biết chạy quanh hàng xóm mượn tiền để lo cho má không? Má đang nằm bệnh viện nào? Thương tích có trầm trọng lắm không?

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo