Downloadsachmienphi.com

27 Bài Học Tự Cổ Vụ Bản Thân Dành Cho Học Sinh Thiên Tài

27 Bài Học Tự Cổ Vụ Bản Thân Dành Cho Học Sinh Thiên Tài - Kiếm Lăng
27 Bài Học Tự Cổ Vụ Bản Thân Dành Cho Học Sinh Thiên Tài –

27 Bài Học Tự Cổ Vụ Bản Thân Dành Cho Học Sinh Thiên Tài

Tác Giả:

Thể Loại: Kỹ Năng

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

27 Bài Học Tự Cổ Vụ Bản Thân Dành Cho Học Sinh Thiên Tài –

Để trưởng thành không còn phiền não

“Tại sao các bạn đều không chơi với mình?”, “Mình có phải là đứa trẻ tệ nhất thế giới không?”, “Mình thực sự, thực sự rất ghét cậu ấy!”… Trời ơi! Bao nhiêu là vấn đề! Làm trẻ con thật là khổ! Sao mình mong lớn nhanh đến thế!

Đừng lo lắng! Trốn tránh vấn đề không phải là biện pháp giải quyết tốt nhất. Trên con đường trưởng thành, chúng ta chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn, sẽ có lúc cảm thấy bực dọc, buồn bã, lo lắng… Khi đọc cuốn sách này, chúng ta sẽ phát hiện thấy đôi khi mình nghịch ngợm như Văn Long, có lúc lại nhỏ nhen như Hà Dương, rồi có lúc lại là một cô bé hay làm nũng ở nhà như Trúc Giang…

Vậy là chúng ta hoàn toàn không cô đơn, những người bạn cùng độ tuổi với chúng ta cũng gặp phải những vấn đề khó khăn tương tự. Thế nên đừng buồn nhé! Tất cả những điều chúng ta tưởng chừng là tồi tệ đều không có gì to tát cả. Mỗi biến cố, thử thách đều sẽ mang lại nhiều kinh nghiệm và bài học quý báu, điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho sự trưởng thành của chúng ta.

Vậy, hãy cùng thưởng thức những câu chuyện thú vị trong cuốn sách này nào. Sự trải nghiệm cùng nhân vật chính có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn những khó khăn trong cuộc sống, từ đó có ý chí rèn luyện và trưởng thành lành mạnh!

Hà Dương là “Vua thông minh” được cả lớp công nhận. Nhưng cậu học sinh thường ngày vẫn tự hào là học sinh ưu tú này lại là học sinh cá biệt trong mắt thầy giáo dạy nhạc.

– Hà Dương, khi hát thì phải hát đúng nhạc, đừng có lạc điệu đi như thế, hiểu không? – Thầy Khang dạy nhạc cau mày nói. Hà Dương luôn khiến thầy lo lắng trong bất cứ tiết dạy nhạc nào.

– Bạn ấy không chỉ là “vua thông minh“ mà còn là cao thủ sai nhạc nữa đấy ạ! – Văn Long không bao giờ bỏ qua cơ hội nào để trêu chọc Hà Dương.

Vừa nghe nói như vậy, các bạn khác trong lớp đều bật cười.

Thầy Khang liếc Văn Long một cái, rồi lại nói với Hà Dương:

– Cuộc thi tốp ca sắp tới rồi, em về nhà phải luyện tập thêm đấy nhé!

Tan học, Văn Long nói lớn:

– Cuộc thi lần này chắc có người phải trốn đi rồi! Để không thành “Tiên sinh Nam Quách”.

Cả lớp đều biết “có người” mà Văn Long nói là ai, bởi vậy ai cũng bụm miệng cười.

Mặt Hà Dương đỏ bừng, cậu nghĩ: “Mình không làm Tiên sinh Nam Quách đâu, mình không tin là không hát được bài này”.

Về nhà, Hà Dương giở vở nhạc ra nghiêm túc tập luyện. Ngoài thời gian học hát trên lớp, hầu như cậu chẳng tự hát bao giờ. Cậu thấy hơi ngượng, chỉ dám cất tiếng khe khẽ:

– Hãy mang tiếng hát của tôi về nhà, hãy để lại nụ cười của bạn… – Hà Dương hát hết lần này tới lần khác, sau khi cậu tin tưởng rằng mình đã hát được thì bất giác cất cao giọng.

– Con trai, con làm ơn đừng hành hạ nữa! – Cuối cùng mẹ Hà Dương không chịu nổi, bịt tai nói. – Bình thường con toàn làm bài tập, sao hôm nay lại ngồi hát như thế?

Vừa một chút thì lại bị làm cho mất hứng, Hà Dương lập tức xị mặt xuống, ấm ức nói:

– Con đang tập hát mà! Lần này con không muốn làm “Tiên sinh Nam Quách” trong cuộc thi tốp ca nữa đâu.

nghe Hà Dương nói vậy, liền cầm quyển nhạc phổ lên, quả quyết nói:

– Nào, ngày trước rất giỏi văn nghệ đấy nhé, hôm nay mẹ sẽ giúp con tập hát.

Đúng là mẹ Hà Dương hát rất hay. Cứ hát xong một câu là mẹ lại bảo Hà Dương hát theo ngay. Cho dù như vậy thì Hà Dương vẫn bị sai nhạc một cách nghiêm trọng.

– Hà Dương, con phải nắm chuẩn các nốt nhạc chứ! Đừng sai nhạc như thế.

Hà Dương ra sức gật đầu, chăm chỉ hát theo mẹ, nhưng vẫn sai nhạc.

– Nhạc ơi là nhạc, sao lại làm cho mình mệt đến thế này! – Hà Dương vò đầu bứt tai, mồ hôi túa ra như tắm, trong lòng thầm kêu khổ.

– Đúng rồi! Mình phải tìm ra một thứ giúp mình nắm chuẩn được âm. Cậu chạy vào nhà kho, lôi cây đàn điện tử mà hồi nhỏ từng dùng ra.

Hà Dương bảo mẹ đánh đàn điện tử, còn cậu thì hát theo. Chà! Lần này thì cậu nắm đúng được các nốt rồi, không còn sai nhạc rõ ràng như trước nữa.

Tối hôm đó, Hà Dương hát cả trăm lần, nếu mẹ không yêu cầu cậu dừng lại để tránh làm phiền hàng xóm thì chưa chắc Hà Dương đã nghỉ ngơi! Cậu vui vẻ nằm trên giường, cảm thấy mình đã tiến bộ rất nhiều, trong lòng thầm nghĩ: “Ngày mai mình phải tập hát tiếp, nhất định không được trở thành Tiên sinh Nam Quách”.

Mấy ngày sau đó, cho dù là đi học, nghỉ giải lao hay tan học, cứ có cơ hội là Hà Dương lại ngâm nga hát. Các bạn đều ngạc nhiên hỏi:

– Hà Dương trở thành cái loa phát nhạc từ khi nào ấy nhỉ?

Thầy Khang rất kinh ngạc trước sự tiến bộ của Hà Dương. Thầy nói, một người hát sai nhạc trầm trọng như Hà Dương còn không sợ thất bại, sau nhiều lần luyện tập đã có thể hát được như thế, thì tin rằng tất cả mọi người đều có thể giành được bằng sự nỗ lực của mình.

Cuộc thi hát tốp ca lần này, Hà Dương đã có thể vui vẻ và đứng lên sân khấu cùng các bạn

Sách/Ebook Cùng Chủ Đề:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo