Downloadsachmienphi.com

Bí Mật Của Cha

Bí Mật Của Cha - Thierry Cohen
Bí Mật Của Cha –

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Bí Mật Của Cha –

Cuộc sống của Daniel đã hoàn toàn thay đổi khi con trai lớn của anh chết trong một vụ khủng bố. Mất phương hướng, trong nỗi câm lặng với vợ và đứa con còn lại, Daniel thầm vạch ra một kế hoạch trả thù điên rồ, khiến người đàn ông thành đạt trở thành một kẻ vô gia cư…

… một kẻ vô gia cư bị bắt cóc. Nhóm côn đồ không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, chỉ một câu hỏi: Giá trị của người đàn ông này là gì? Và câu trả lời được tìm thấy khi hai câu chuyện kết nối lại mở ra một kết cục đầy bất ngờ, khi sức mạnh của một lần nữa cất tiếng.

Với cốt truyện được xây dựng theo lối hoàn toàn mới mẻ, Bí mật của cha là một tác phẩm không thể bỏ qua của Thierry Cohen, cây bút hiện được coi là đối thủ cạnh tranh đáng gờm nhất của Marc Lévy và Guillaume Musso.

Mở đầu

Tôi không cảm thấy gì hết.

Cuối cùng cũng có thấy, như có một luồng hơi mạnh. Thậm chí còn hơn thế. Kiểu như một cú đấm mạnh vào bụng và mặt nhưng không gây đau đớn.

Khi người đàn ông đó lên xe buýt số 83 tại bến Fleurus, ngay lập tức tôi đã thấy hắn có vẻ kỳ quặc. Hắn có khuôn mặt của một kẻ cuồng tưởng. Khuôn mặt của một gã vừa mới chạm trán với quỷ dữ và đang tự hỏi không biết con quỷ có còn đi theo mình không. Đôi mắt hắn giống mắt của những tên sát nhân mắc bệnh tâm thần trong các bộ phim kinh dị, và hắn đang lẩm bẩm điều gì đó. Thế nhưng ở Paris này chẳng thiếu gì những kẻ kỳ quặc. Ngay cả chính bản thân tôi, nhiều lúc tôi có cảm tưởng mình cũng thật kỳ cục. Nhưng theo kiểu riêng của tôi.

Chính vào lúc hắn bắt gặp cái nhìn của tôi, tôi thấy sợ. Như là hắn bất ngờ và không hài lòng khi thấy tôi ở đó. Tôi tưởng hắn sẽ tiến đến và kiếm chuyện với tôi. Nói với tôi cái gì đó đại loại như: “Đi xe buýt một mình thật không ổn đúng không nhóc? Nào, xuống ngay trước khi tao tống cổ mày xuống!” Nhưng tôi không thấy có gì phiền cho hắn nếu tôi ngồi đây cả. Thế nên tôi tự trấn an mình rằng hắn nhìn tôi như vậy là vì hắn không thích trẻ con lắm, hoặc là… quá thích, nếu như bạn hiểu tôi định nói gì. luôn giữ cho tôi tránh xa bọn điên khùng hay làm hại trẻ con.

Bình thường, tôi không phải đứa nhát cáy. Thôi được, lúc tôi ở trong bóng tối và em tôi giả ma, tôi làm ra vẻ chẳng để ý, nhưng nó làm giống thật đến nỗi rồi tôi cũng phát sợ thật sự! Nhưng đây, cái gã này… Tôi bắt đầu thấy hối hận vì đã không đi bộ về nhà. Nếu như tôi đi xe buýt, đó là vì bố không muốn tôi đi bộ về một mình. Quá nhiều con phố phải đi qua. Quá nhiều nguy hiểm.

Nguy hiểm: chuyện khôi hài ư?

Không, thậm chí còn chẳng buồn cười nữa.

Tôi đã nghĩ tới việc áp dụng nguyên tắc thứ ba trong “bộ luật trẻ em một mình trong thành phố” như bố tôi vẫn nói. Nguyên tắc thứ ba: “Nếu bạn cảm thấy bị đe dọa, hãy đến gần một người phụ nữ lớn tuổi và yêu cầu được giúp đỡ”. Thế nhưng, thứ nhất, trong cái xe buýt chật kín người này, người phụ nữ lớn tuổi duy nhất đang ngồi cạnh tôi đây lại đang ngủ. Thứ hai, bà ấy làm tôi sợ không kém người đàn ông kia với những nếp nhăn trên mặt và những sợi lông ở cằm. Thứ ba, tôi không hẳn là bị đe dọa. Chỉ là tôi thấy hơi rờn rợn bởi vì gã kia có đôi mắt kỳ lạ, hắn nói một mình và nhìn tôi.

Dù thế nào, tôi cũng sẽ không đánh thức bà già ngồi cạnh, mà vẫn còn vài bến nữa mới tới nhà tôi, do đó tôi tự đặt ra cho mình một thử thách: “Mày đếm đến ba rồi nhìn thẳng vào mắt gã kia, cho đến khi hắn phải cụp mắt xuống. Nếu làm được, mày là một người đàn ông thực sự!” Tôi rất thích tự đặt ra cho mình những thử thách kiểu như vậy. Suy cho cùng, tại sao lại phải sợ một gã chỉ vì hắn bước đi như một âm binh và nói chuyện một mình chứ? Thế là tôi hít một hơi sâu và thở ra thật mạnh trước khi bắt đầu nhìn hắn. 1, 2, 3. Quá muộn, hắn đã quay lại. Hắn để ý tới tôi nhiều hơn. Hắn đang đứng đối diện với cửa xuống và tôi cho rằng hắn nói chuyện với cái bóng của chính mình trong tấm kính cửa.

Xe buýt dừng ở bến Tòa nhà Quốc hội. Đến đó thì nỗi sợ hoàn toàn bao trùm lấy tôi! Khi cửa mở ra, người đàn ông đã hét lên điều gì đó. Tôi không nghe rõ. Một kiểu như là “ô la la, Carambar!” Vâng, tôi biết đó không chính xác là câu hắn ta đã hét lên, tôi đâu phải là đứa ngốc! Bạn có thấy cái gã đang ám sát tất cả hành khách trên một chuyến xe buýt chỉ vì một câu chuyện nhảm nhí về một thanh kẹo Carambar không?

Thật khôi hài đúng không?

Không, thậm chí còn chẳng buồn cười nữa.

Tiếng hét của hắn làm tôi chết khiếp. Các hành khách khác cũng vậy. Tất cả đều nhìn hắn. Tôi cho rằng một vài người đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, bởi vì họ có đôi mắt mở lớn vì sợ hãi y như trong các bộ phim kinh dị. Tôi có thời gian chứng kiến tất cả những điều đó vì hắn ta đã không cho nổ quả bom ngay lập tức. Có lẽ hắn đã đợi một hai giây gì đó. Một giây? Hay là hai? Tôi không biết nữa, thật khó để nói chính xác và hơn nữa cũng chẳng ai quan tâm.

Dù thế nào đi nữa, nếu có thể, tôi vẫn muốn được xem quả bom ấy trông như thế nào. Tôi vốn bản tính tò mò, luôn nói như vậy với tôi! Đâu phải ngày nào người ta cũng có dịp được nhìn thấy một quả bom, phải không? Rõ ràng, không phải ngày nào người ta cũng vô tình bắt gặp một quả bom.

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo