Downloadsachmienphi.com

Khi Người Con Gái Lên Núi

Khi Người Con Gái Lên Núi - Pearl S. Buck
Khi Người Con Gái Lên Núi –

Khi Người Con Gái Lên Núi

Tác Giả:

Thể Loại: Văn Học Nước Ngoài

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Khi Người Con Gái Lên Núi –

Không cần mở mắt Mai Ly cũng biết rằng đã tới giờ thức dậy. Cũng đã gần trưa rồi. Nàng nghe thấy tiếng bước chân rón rén của con hầu gái trên nền nhà lát gạch vuông. Con hầu đem trà và đồ điểm tâm cho nàng ăn trước khi nàng dậy. Nàng nằm rốn thêm một chút nữa. Bỗng Mai Ly thấy thèm một bữa điểm tâm ở quốc, những bữa điểm tâm nàng thường ăn mỗi buổi sáng trong ký túc xá đại học. Không khí lạnh buốt tại Mỹ quốc làm nàng mau đói. Nàng cứ để mặc tâm trí nhớ tới bữa điểm tâm ở Mỹ quốc, hết món này tới món khác, nào là nước cam vắt, cháo lúa mạch và kem, “bacon” và trứng gà, bánh mì nướng và cà phê .

A, cái món cà phê thực là ngon! Nàng có thể ngửi thấy cà phê, thơm phức và nóng hổi trong mũi nàng.

Tiểu Cần, con hầu gái, lên tiếng hỏi thật khẽ: “Em rót trà được chưa?” Trong ngôi nhà này không ai dám đánh thức Mai Ly một cách ồn ào, vì nàng là con một. Có những âm thanh nhẹ nhàng để khẽ đánh thức nàng. Rồi tới tiếng thì thầm của Tiểu Cần. Cha nàng mua Tiểu Cần làm người hầu cho nàng từ nhiều năm trước, từ hồi nào nàng cũng không nhớ nổi nữa. Lúc đó Tiểu Cần hơn nàng hai tuổi, và phải chờ nàng suốt bốn năm trong khi nàng tại quốc. Trong thời gian chờ đợi, Tiểu Cần chăm chỉ thêu những quần áo ngủ và gửi sang cho cho nàng. Những đồ thêu này đã khiến các bạn học người Mỹ của nàng phải trầm trồ khen ngợi:

“Ồ Mai Ly, thật là tuyệt diệu – những mũi thêu tinh vi này – mẫu thêu thật là đẹp – Mai Ly ơi, chị may mắn quá!”

Nàng chỉ mỉm cười, coi những mũi thêu tuyệt của Tiểu Cần thành những hoa lá, những con bướm và chim chóc là điều đương nhiên nàng phải có. Khi nàng ở Mỹ quốc, đôi khi nàng cũng cảm thấy nhớ nhà đôi chút, tưởng tượng thấy Tiểu Cần ngồi thêu trong một góc sân nắng. Nhưng thực sự nàng chẳng bao giờ nhớ nhà – Ở Mỹ quốc có nhiều thứ để làm quá. Ôi cái đời sống quá nhàn rỗi này! Bây giờ học xong đại học rồi, nàng trở về nhà và chẳng có gì để làm cả!

Cha Mai Ly và bè bạn nàng không thể hiểu nổi nỗi băn khoăn của nàng. Ngay những người con gái khác không đi du học như nàng cũng không hiểu được rằng thực là khó mà chịu đựng được cảnh sống quá nhàn rỗi.

Nàng vẫn chưa mở mắt. Tại sao nàng phải mở mắt nhỉ? Nàng thức dậy hay không thì cũng thế. Không có việc gì để làm trong cái hải cảng yên tĩnh cổ lỗ tại miền nam Trung hoa này – chẳng có gì quan trọng cả.

Nàng cảm thấy bàn tay của Tiểu Cần sờ vào tấm mền lụa.

“Thưa cô, bà muốn cô đi chùa với bà hôm nay. Bà dặn không được đánh thức cô, nhưng nếu cô đã tự thức giấc thì em sẽ phải báo cho cô biết bà đã sẵn sàng rồi. Ngoài ra em cũng mang cho cô một thứ này. Khi cô mở mắt, cô sẽ trông thấy…” Tiểu Cần ngừng lại chờ đợi.

Tiểu Cần lại chiều chuộng làm hư nàng rồi. Nàng đã từng là danh dự tại đại học Wellesley, chủ tịch hội sinh viên năm cử nhân. Ông khoa trưởng từng bảo nàng: “Cô có thiên tài chỉ huy.” Thế mà Tiểu Cần năn nỉ nàng, làm cho nàng trở thành bướng bỉnh, nhỏng nhẻo và hư. Nàng mở mắt và trông thấy một bó hoa nhỏ mầu vàng ánh.

“Mùa xuân rồi!” Tiểu Cần vui vẻ kêu lên và đặt những chùm hoa không có lá lên giường, và hương thơm tỏa đầy bên trong tấm màn lụa.

Mai Ly ngồi hẳn dạy và kêu lên: “Hoa mai! Thích quá, có phải khóm mai trong sân trúc nở hoa rồi phải không?”

Tiểu Cần mỉm cười và xác nhận, “Nhiều lắm!”

Mai Ly trả lời, “Ta đã quên khóm hoa này rồi.”

“Em không nói cho cô biết. Em chờ cho tới sáng nay và em ra thật sớm. Hôm qua em biết rằng hôm nay thế nào hoa cũng nở. Sáng nay hoa phủ cả cây thành một màu vàng.”

Mùa xuân! Nàng nhảy xuống giường. Khi hoa mai nở thì mùa đông chấm dứt. Ngay cả khi có tuyết trở lại thì cũng vẫn là mùa xuân và tuyết không thể kéo dài lâu. Căn phòng rất lạnh. Nàng hơ tay sưởi ấm trên một lò than. Nàng đã kể cho cha nàng nhiều lần về việc sưỏi ấm khắp trong nhà tại quốc, ấm áp suốt mùa đông và không ai bị lạnh cả, dù bên ngoài tuyết rơi và đóng lớp dầy nhiều đến thế nào cũng vậy. Tại nhà nàng, những căn phòng cổ xưa này có nền lát gạch hoa và tường gạch trát xi măng, giống như những phòng chứa băng đá vậy. Nàng bị lạnh suốt cả mùa đông.

Cha nàng quấn chặt thêm áo bông và trả lời, “Hà, những căn nhà của người Mỹ! Ta chắc chết vì lạnh mất. Mai Ly, con phải mặc thêm quần áo nữa.” Nhưng nàng bướng bỉnh trả lời, “Con không muốn đi lại trong nhà trông giống như một cái mền cuộn tròn lại.” Bây giờ không cần nữa – mùa xuân đã tới rồi.

Nàng rửa mình mau lẹ bằng nước có mùi thơm trong một chiếc thau đồng. Nàng hơi run rẩy khi hơi nước bốc đi từ da thịt nàng. Trong lúc mặc quần áo, nàng uống nước trà nóng. Tiểu Cần đã cắm những bông hoa vàng vào trong một cái bình men mầu lục lóng lánh, và Mai Ly vừa ăn vừa ngắm bình hoa.

Sách/Ebook Cùng Chủ Đề:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo