Downloadsachmienphi.com

Nữ Thám Tử Nancy Drew: Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew: Chạy Đua Với Thời Gian - Carolyn Keene
Nữ Thám Tử Drew: Chạy Đua Với Thời Gian –

Nữ Thám Tử Drew: Chạy Đua Với Thời Gian

Tác Giả:

Thể Loại: Trinh Thám

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Nữ Thám Tử Drew: Chạy Đua Với Thời Gian –

Bạn bè gọi tôi là Nancy. Kẻ thù gọi tôi bằng nhiều kiểu, đại loại như “con nhỏ phá bĩnh phi vụ của tao”. Đôi khi chúng nói cái kiểu thế thật đấy, nhưng còn có thể mong gì hơn từ bọn tội phạm cơ chứ? Bạn thấy đó, tôi là một thám tử. À thì, thật ra cũng không hẳn vậy. Tôi không có giấy phép hành nghề, không đeo huy hiệu mà cũng chẳng mang súng, một phần là do tôi sẽ không đời nào đụng đến súng ngay cả khi có thể, phần cũng vì tôi chưa đủ tuổi. Thế nhưng tôi đã đủ tuổi để nhận biết khi có điều gì đó không đúng, có người làm điều gì sai trái, hay điều không nên làm. Và tôi biết làm thế nào để ngăn chặn những người ấy, bắt họ, và chuyển cho pháp luật xử lý. Tôi làm những chuyện này rất nghiêm túc, và hầu như tôi chưa bao giờ sai.

Các bạn thân của tôi, Bess và George, có thể không hoàn toàn đồng ý. Bọn nó nói tôi sai khá nhiều ấy chứ, và rằng bọn nó đã phải che chở cho tôi suốt chỉ để tôi trông được được một tí. Bess có thể sẽ nói tôi ăn mặc chẳng ra làm sao. Nhưng tôi lại thấy chẳng có vấn đề gì. George có thể sẽ nói tôi không tập trung. Như vậy có nghĩa tôi lại quên đổ xăng hoặc không đem đủ tiền ăn trưa. Tuy nhiên, cả hai đứa chắc chắn đều biết là tôi luôn tập trung mỗi khi liên quan đến bọn tội phạm. Luôn luôn như vậy.

MẤT SẠCH

“Chuyện này lớn đó, Nancy, lớn ghê gớm lắm. Người kể cho tớ nghe chuyện này biết cả những chuyện chẳng mấy ai biết được đâu.”

Trời ạ, tôi chỉ muốn thò cả hai tay vào trong mồm Charlie để cái lôi tin ấy ra ngay lập tức. Nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh. Đôi khi việc thuyết phục Charlie chịu nói cho nghe chuyện gì đó cũng hệt như việc lôi một con mèo ra khỏi gầm giường để đưa nó đến bác sĩ thú y vậy.

“Tớ biết rồi mà,” tôi nói khẽ. “Nhưng là chuyện gì thế?”

Tôi nín thở chờ nghe Charlie nói ra điều đó lâu đến mức tôi cảm thấy hai gò má mình nóng bừng lên.

“Là chuyện tiền,” rốt cuộc cậu cũng nói. “Tiền ủng hộ cho giải đua xe đạp ấy.” Cậu lắc lắc đầu, hai mắt mở to gần như thành hình tròn luôn.

“Tiền làm sao?” tôi giục, mặc dù đã có cảm giác biết Charlie sắp sửa nói gì rồi.

“Mất rồi,” Charlie nói. “Mất sạch.”

1. Mắc kẹt dưới nhánh sông

TÊN TÔI LÀ DREW, và tôi luôn luôn theo một nguyên tắc: nếu đã tham gia một trò chơi thì nhất định tôi chơi là để thắng.

Thế không có nghĩa là tôi thích ganh đua khốc liệt. Nhưng tính tôi vậy đấy, đã cam kết làm điều gì rồi thì phải làm cho đến kỳ cùng.

Rủi thay, việc này đâu phải lúc nào cũng dễ dàng. Tôi đã vỡ lẽ ra rằng đôi khi một nguyên tắc này sẽ bị hủy mất bởi một nguyên tắc khác của chính mình. Và đó chính xác là những gì đã xảy ra hồi cuối tuần trước, tại giải đua xe đạp River Heights.

Tôi là một thám tử nghiệp dư, cho nên tôi còn có một trong những nguyên tắc khác nữa là: phá án. Tôi cũng là một chân nước rút trong đội đua xe đạp, vì vậy, nhiệm vụ của tôi là phải đưa đội mình về đích đầu tiên… Mà thôi, tôi lan man quá rồi, cứ mỗi khi phấn khích lên là như thế đấy. Tôi sẽ quay lại điểm xuất phát của những rắc rối đó ngay.

Tôi sống ở River Heights, một thị trấn nhỏ vùng Trung Tây, bên sông Muskoka. Thoạt nhìn nơi này có vẻ như một thị trấn im lìm, ngái ngủ, nơi mọi người ườn ã trên những chiếc xích đu bên hiên nhà vào mùa hè, uống nước chanh và vỗ về mấy con chó. Nhưng thật ra đây là một nơi khá hay ho, đầy nhóc những con người thú vị.

Năm nào cũng thế, giải đua xe đạp luôn vận động được rất nhiều tiền quyên góp cho Quỹ Mở rộng Trái tim để giúp đỡ những người dân trong thị trấn đang gặp phải khó khăn. Tất cả mọi người trong trấn đều tham gia theo nhiều cách khác nhau, và giải đua xe đã trở thành ngày hội lớn kéo dài suốt hai ngày.

Năm nay, đội tôi gồm có hai đứa bạn thân nhất của tôi – Bess Marvin và George Fayne – cùng bạn trai tôi, Ned Nickerson.

Vào buổi tối trước cuộc đua, cả đội tôi đến họp mặt cùng năm đội khác ở CarboCram, trong trung tâm hội nghị dưới phố.

Tôi mặc cái áo len may mắn của mình. Nó vốn có màu xanh da trời, cái màu tôi luôn luôn thích. Chính Bess đã giúp tôi chọn nó từ hồi mấy năm trước cơ. Con bé ấy bảo cái áo này hợp với màu mắt tôi và trông cũng khá okie với màu tóc – là cái màu khá khác thường mà một số người vẫn hay gọi là vàng dâu[1] ấy. Bess cực quan tâm đến những thứ như thế chứ tôi thì chẳng bao giờ, tôi khoái cái áo len ấy cái chính là vì nó giống hệt một chiếc quần bò yêu thích vậy – càng mặc càng mềm. Kiểu dáng cũng được, dĩ nhiên rồi, nhưng mặc vào cảm thấy rất thoải mái mới là điểm tuyệt nhất.

Dù gì thì, đã nhiều năm rồi, lần nào trước khi bước vào cuộc đua tôi cũng mang cái áo ấy ra mặc, và hình như điều đó luôn đem lại may mắn cho tôi. Thế là, mượn cớ truyền thống – hay bảo tôi mê tín cũng được – tối nay, tôi lại mặc nó đến CarboCram, dù nó đã hơi sờn và bạc màu.

Bọn tôi đến CarboCram chẳng phải chỉ vì món mỳ, rau củ với trái cây miễn phí, mà còn đến để thu thập thông tin, rồi tuyên thệ, rồi đóng tiền quyên góp, và kiểm tra lại mọi thứ liên quan đến cuộc đua nữa.

Tất cả các đội đều nhờ bạn bè, gia đình, xóm giềng và thậm chí nhờ cả người lạ cùng quyên tiền để khích lệ tinh thần tranh đua. Những người ủng hộ hứa hẹn sẽ tặng thưởng theo mỗi dặm mà đội hoàn thành, rồi sẽ còn thưởng thêm cho đội nào về nhất, nhì hoặc ba.

Sách/Ebook Cùng Chủ Đề:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo