Downloadsachmienphi.com

Sau Cành Viôlét

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Sau Cành Viôlét –

Sau một ngày ngao du trên khắp cao nguyên, mặt trời mệt mỏi lấp ló sau ngọn Lang-bi-an, rọi những tia nắng dài và mảnh như tơ xuống hai bên cánh rừng thông, nhuộm vàng xanh mấy triền đồi óng ả. Phấn thông bay nhè nhẹ trong nắng, lấp lánh như những hạt bạc, hạt vàng. Dưới chân đồi, mặt hồ đang thẫm dần lại, phẳng lặng đến yên tĩnh. Toàn cảnh nhìn qua có dáng của một người già đang ngồi suy ngẫm lại những tháng năm sôi nổi đã trôi qua trong cuộc đời ngắn ngủi của mình. Uyliam nghĩ thầm và mở tung cánh cửa sổ. Một luồng không khí mát dịu ùa vào căn phòng ấm áp nồng nặc mùi rượu uýt-xki và xì-gà. Uyliam nghiêng nửa người ra phía cửa sổ, nở căng lồng ngực hít mạnh hương vị của trăm ngàn bông hoa đang đua nở dưới vườn. Ôi xứ sở này! Chẳng kém gì thành phố Giơ-ne-vơ… Giá như gã đến đây với một chiếc cặp da căng chặt những hợp đồng buôn bán. Gã sẽ xây ngay một biệt thự gần thác Pren, sẽ trồng trước nhà vài héc-ta hoa các loại. Chà, sau một chuyến công cán, gã sẽ ngả người trên bộ sa-lông kê giữa vườn, rít một hơi xì-gà La Habana và thả mắt trong những sắc màu rực rỡ. Thú vị biết chừng nào… Những chiếc cặp da dày cộm kia, hiện đang nằm nguyên trong két sắt đâu phải là những hợp đồng lời lãi. Sau chuvến công du Ha-oai, gã về đây với một kế hoạch tối mật. Uyliam thở dài. Thôi, biết làm sao được. Quân cộng sản ngày một lấn tới. Quân đội viễn chinh Hoa kỳ đã dính líu tới trên bốn mươi vạn mà vẫn không xoay chuyển được tình hình, vẫn che đầu hở đuôi. Lúc này buôn cũng lỗ.

Một hồi chuông ngân vang. Không quay lại, Uyliam nói cộc lốc:

– Mời vào! – Giọng nói trầm và nhẹ, lành lạnh như có chất thép.

Cửa mở. Một viên đại úy người Việt bước nhanh vào, rập gót giầy, giơ tay chào:

– Thưa ngài trung tá, có điện khẩn của trung tâm, đánh từ Sài Gòn.

Uyliam như vẫn mải mê ngắm hoa. Gã đưa mấy ngón tay dài và trắng như bàn tay học trò, vuốt nhẹ cánh hồng nhung vàng phơn phớt tơ. Một lát sau, gã từ từ quay lại, nheo mắt nhìn viên đại úy từ nãy tới giờ vẫn đứng nghiêm như một khúc gỗ. Gã nói bằng một thứ tiếng Việt rất sõi:

– Thứ nhất, tôi không phải là trung tá. Tôi là Uyliam, chủ công ty thép Rôbớc Uyliam và con trai. Lần cuối cùng tôi nhắc anh điều đó. Thứ hai, để điện trên bàn. Đã vào sổ rồi chứ? – Thưa trung… À, xin ngài tha lỗi, thưa ngài, bà thư ký đã…

– Thôi đủ rồi. Uyliam đột ngột ngắt lời.

Gã cáu kỉnh sải những bước dài trong căn phòng, đi đi lại lại. Đứng chờ một lúc không thấy Uyliam ra lệnh gì, viên đại úy ấp úng rồi hỏi nho nhỏ:

– Dạ, thưa ngài… còn gì…

Lúc ấy, Uyliam mới nhớ ra gã kia còn ở trong phòng. Không hiểu vì lý do gì, Uyliam nhếch mép:

– Anh còn đứng đây làm gì hả?

Viên đại úy vội rập gót, quay lưng bước nhanh ra cửa. Nhìn trước nhìn sau không thấy gì, hắn rút khăn mùi xoa lau vội mồ hôi túa đầm đìa trên cái trán thấp lè tè. Hắn biết, một khi Uyliam đã nói với giọng như vậy, nghĩa là gã đang bực mình. Thành – tên viên đại úy – không còn lạ gì tính khí gã trung tá đóng vai nhà tư bản này. Hơn một năm nhận nhiệm vụ tháp tùng kiêm bảo vệ trung tá tình báo Hoa Kỳ Giêm Uyliam, Thành thừa hiểu phong cách của những đồng minh đàn anh, song hắn vẫn cho Uyliam là một người lịch sự và thân thiện. Ngoại trừ những khi ngài có công việc đi Ha-oai hay đâu đó, còn thì bình thường, Thành là người tin cậy, được lui tới chăm sóc bảo vệ gã. Chưa bao giờ Uyliam lại cáu giận vừa lạnh lùng vừa lỗ mãng như vậy.

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo