Downloadsachmienphi.com

Tấm Gương Cong

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Tấm Gương Cong –

Bi hài biên tập

Quyết định này đến với tôi khi anh chuyển lên vùng Bắc cực. Anh là mặt trời duy nhất sưởi ấm ngày mòn mỏi lạnh giá chán ngắt của tôi. Tôi biết làm gì đây, nếu giờ đây phải ở cách xa anh đến thế?

Làm thế nào để ấm lên tự mình?

Chỉ có cười, cười, duy nhất cười thật nhiều, cười lăn cười lộn, nước mắt sẽ chảy giàn giụa và thân nhiệt nóng bừng như lên cơn sốt…

Khi gửi cho anh truyện hài dịch thử đầu tiên, anh cổ vũ niềm phấn chấn chọn đúng việc, đi đúng hướng của tôi lập tức:

– Hay lắm! em dịch tiếp đi! Những cơn hắt xì của anh dừng lại tức thì vì trận cười em gửi tới.

Thế là tôi quyết định dứt khoát.

Sáng hôm sau, tôi đi tìm nhà văn viết truyện hài hước hay nhất xứ Hung-nô, bụng bảo dạ sẽ năn nỉ xin ông cho không quyền xuất bản. Ngay từ thế kỷ trước ông đã nổi tiếng, vì tài năng, vì thông thái, và cả vì suốt đời nghèo khổ, khi mất đi, không chỉ để lại bao kiệt tác văn chương cho nhân loại, ông còn thân ái tặng lại vợ con những khoản nợ kếch xù. Tôi quyết tâm tặng thêm một khoản trắng tay nữa cho ông, như thêm một một dòng vào bài diễn văn nức nở ca ngợi ông của nhân thế.

Không may cho tôi, người nhà ông bảo, từ hôm qua tới giờ chưa hề thấy ông ló mặt về nhà, tận nửa đêm qua, lũ con nợ gồm một chủ xuất bản và vài kẻ cho vay lãi, chầu chực chán chê ngoài cửa, đành tạm tha cái xác nhà rộng tuếch của ông, ra về.

Tôi bần thần vẩn vơ, chợt nhớ ra quán cafe nổi tiếng trên đại lộ Körút, nơi từ một góc bàn ngổn ngang bút giấy, ông vặt trí tuệ siêu phàm của mình ra từng cọng, như người ta vặt từng mẩu cành cây vương víu chìa vào cửa sổ, biến chúng thành những câu chuyện hài hước rất vớ vẩn, nhưng khiến biết bao kẻ lạ cứ cười nức lên từng hồi. Nức lên nhiều đến nỗi, khăn tay giấy trở thành mặt hàng khan hiếm thành phố.

Thế là tôi đi đến đấy.

Nhà văn Hung-nô vừa thấp lùn, vừa xấu xí, có cái miệng rộng ngoác đến mang tai, cổ chìa ra chứa hai cái cằm, dưới đôi mắt quen thức đêm, da mắt chảy sệ, ông đang hí hoáy viết. Ông không thèm để ý xung quanh, nhân loại lắm mồm đang khoa trương kiến thức rỗng tuếch, làm nhạc đệm vo ve như muỗi bên tai.

Tôi say mê ngắm chân dung một những nhà văn Hung-nô tôi yêu mến nhất, đầu hiện lên những câu chuyện hài hước vừa trí tuệ vừa như có gì chua xót và riễu cợt người đời của ông. Tôi sắp sửa xin xỏ, để hân hạnh được thượng đế xui ông, nhường cho cái quyền nhân danh ông, mang những câu chuyện đời hài hước mà u buồn, về cho dân quê tôi thưởng thức.

Tất nhiên tôi phải viện cớ muốn mở mang dân trí và nâng cao trí tưởng tượng, cùng phát triển chức năng lấy tiếng cười làm vũ khí văn hóa tấn công đời, để mào đầu câu chuyện với ông, sau khi đã bứt ông khỏi trang giấy và lắng nghe tôi ba hoa khoác lác.

Ông vừa nghe tôi bằng nửa lỗ tai, vừa cạo giấy soàn soạt như truyện ngắn „Chúng vẽ tôi”, vừa lơ đễnh ngoáy một con số 5 to tướng lên giấy như truyện” Ông ta cho tôi đề tài”, rồi cuối cùng ngẩng lên nhìn tôi dứt khoát, như câu kết truyện „Người Rừng” – nhà văn không biết nên nghĩ tiếp hay mắng một thằng Rừng ngơ ngẩn trước mặt- nên tốt nhất hạ lệnh” Cho tao một miếng!”

Đúng thế!

Nhà văn hài hước vĩ đại nhất của xứ Hung-nô cũng hạ lệnh cho tôi:

– Ta cho phép ! Nhà ngươi cứ đi mà dịch! Với duy nhất một điều kiện: Không được biến truyện hài hước của ta thành trò hề! Ta muốn nghe tiếng cười trí tuệ chứ không phải những trò đùa kệch cỡm! Điều kiện của ta chỉ có thế.

Thế là, được lời như cởi tấm lòng, tôi bắt đầu thực hiện tuyên ngôn:” Dịch hay là chết!”

Đằng nào cuối cùng ai chả phải chết. Nói như anh: không cho cũng hết.

Cần phải hiểu tôi và anh đang nói đến chất lượng lẫn số lượng những ngày sống của con người trên Trái Đất.

Tôi còn hiểu rộng hơn: năng lượng sống hàng giờ hàng ngày, hàng tháng, hàng năm ..vân vân…không yêu cũng hết.

Bởi vậy cớ gì mà không yêu? Đằng nào chả hết, đằng nào chả chết?

Nhất là khi tôi yêu văn chương như yêu người. Đôi khi tôi nhầm anh với văn chương, nên đối xử với anh như đối xử với văn chương.

Hình như xứ Bắc cực nơi anh sống có một ưu điểm: vì khí hậu ở đó rất lạnh, anh biết tách thân nhiệt của mình ra làm nhiều tầng, nhiều khu vực, để đối xử với từng đối tượng khác nhau cho đỡ tốn năng lượng vô ích.

Một hôm, một buổi tình cờ vạ vật rong chơi một khu triển lãm Chữ, tôi và anh bất ngờ đụng trán đánh bốp vào nhau, gây ra một khối u chung to bằng quả ổi. Muốn quá ổi này tan ra, để mỗi kẻ lấy lại vầng trán phẳng lặng xưa kia cho mình, đôi bên đều cùng phải tỏa nhiệt, và hà hơi, tốn công tốn sức, nhưng một cách thật lòng, để không gây gánh nặng cho kẻ kia mà mình cũng luôn luôn như lông hồng nhẹ nhõm.

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo