Downloadsachmienphi.com

Tướng Quân Giữa Mê Hồn Trận

Tướng Quân Giữa Mê Hồn Trận - Gabriel García Marquez
Tướng Quân Giữa Mê Hồn Trận –

Tướng Quân Giữa Mê Hồn Trận

Tác Giả:

Thể Loại: Văn Học Nước Ngoài

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Tướng Quân Giữa Mê Hồn Trận –

Hôsê Palaxiôt, kẻ hầu cận lâu năm nhất của Tướng quân, bắt gặp ngài trần truồng với hai mắt mở to đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước trong bồn tắm và nghĩ rằng ngài đã chết đuối. Ông biết đó là một trong nhiều cách suy tư của ngài nhưng cái trạng thái xuất thần nằm nổi lềnh bềnh trên mặt nước thật có vẻ giống như không thuộc về thế giới này. Ông không dám đến gần, chỉ gọi Tướng quân bằng giọng khàn khàn phù hợp với lệnh cho phép ông được đánh thức ngài trước năm giờ để ra đi vào lúc ban mai. Tướng quân bình tĩnh lại và nhìn thấy trong bóng tối lờ mờ đôi mắt trong xanh, mái tóc quăn màu chồn xám và cái dáng cứ đứng đực ra của người quản gia mình với hai tay bưng bình nước thuốc sắc lá thuốc phiện với lá bạch đàn. Ngài yếu đuối vịn vào quai bồn tắm rồi đứng thẳng lên nhờ thứ nước thuốc với sức bật của cá heo vốn không đợi có trong một cơ thể rất không bình thường.

– Chúng ta đi thôi! – Ngài nói. Phải bay mà đi kẻo ở đây chẳng ai yêu chúng ta đâu!

Đã nhiều lần, trong nhiều trường hợp khác nhau, Hôsê Palaxiôt nghe thấy điều đó, thế mà ông đã không tin mặc dù trong các tàu ngựa, lừa ngựa đã sẵn sàng và đoàn tùy tùng chính thức bắt đầu tập hợp rồi. Bằng mọi cách, ông giúp Tướng quân lau khô người, mặc chiếc áo vùng cao nguyên lên thân hình trần truồng của Tướng quân, bởi vì cái cốc thuốc cứ rung lên cùng với cái run của đôi bàn tay. Mất tháng trước đây vì mặc lại chiếc quần da nai vốn không dùng đến kể từ sau những đêm lộng lẫy ở Lima, Tướng quân nhận ra rằng mình sút cân đồng thời vóc dáng của mình nhỏ bé lại. Ngay cả đến thân hình để trần của mình cũng khác hẳn, ngài có thân hình với nước da xanh tái, cái đầu và đôi tay sạm nắng gió. Tháng bảy vừa qua ngài vừa tròn bốn mươi sáu tuổi, nhưng mái tóc rễ tre vùng Caribê của ngài đã ngả màu tro và xương xẩu bày ra do tuổi già đến sớm. Ngài thấy toàn bộ con người mình quá ư thảm hại, khó có thể kéo dài sự tồn tại đến tháng bảy tới. Tuy nhiên, điệu bộ dứt khoát của ngài lại như thể của kẻ khác ít bị thương tổn bởi cuộc đời và ngài đi không hề ngừng nghỉ xung quanh cái hư vô để chạy trốn chính dấu nước của mình rớt lại trên những chiếc manh cỏ trải trên sàn nhà. Ngài uống liền một hơi năm ngụm nước nóng bỏng suýt làm phỏng lưỡi, cứ như thể ngài uống thứ nước lọc của sự phục sinh. Nhưng ngài không nói một lời nào khi đồng hồ trên tháp chuông nhà thờ bênh cạnh chưa điểm năm tiếng chuông.

– Thứ bảy ngày mồng tám tháng năm năm ba mươi, ngày người Anh nã mũi tên vào Hoana đê Accô – quản gia nói – trời mưa từ lúc ba giờ sáng.

– Từ ba giờ sáng của thế kỷ XVII – Tướng quân nói bới giọng còn hoảng loạn bởi hơi thở chua loét của cơn mộng. Ngài nói bằng giọng nghiêm chỉnh: – Ta không nghe thấy tiếng gà gáy!

– Ở đây không có gà – Hôsê Palaxiôt nói.

– Chẳng có gì cả – Tướng quân nói – Đây là đất của những kẻ phản bội.

Vậy là thầy trò đang có mặt ở Săngta Phe đê Bôgata, ở bình độ của hai ngàn sáu trăm mét so với mực nước biển. Phòng ngủ của ngài rộng thênh thang và bốn bức tường vôi chường mặt ra trước những cơn gió lạnh giá lọt qua các cửa sổ đóng không kín, chẳng lợi chút nào cho của bất kỳ ai. Hôsê Palaxiôt đặt hộp xà phòng lên bệ đá hoa cương của bàn phấn với chiếc túi nỉ đỏ đựng các dụng cụ cạo mặt, toàn bằng thứ kim loại sáng bóng. Ông treo cây đèn nến trên một chiếc rầm ngay cạnh gương để ngài có tương đối đủ ánh sáng và đẩy lò sưởi than đến gần để chân ngài được sưởi cho ấm. Sau đó ông đưa cho ngài cặp kính mắt vuông gọng bạc, cặp kính này ông vẫn thường xuyên mang hộ ngài trong túi áo khoác ngoài. Tướng quân đeo kính và cạo râu. Ngài điều khiển dao cạo rất khéo bằng tay phải cũng như bằng tay trái và ngài cả hai tay. Ngài cạo râu với sự tự chủ đáng ngạc nhiên của chính sức mạnh mà mấy phút trước đây không giúp ngài giữ nổi cốc nước thuốc. Ngài vừa đi quanh phòng vừa cạo râu mà không cần nhìn vào gương, ngài muốn nhìn thấy mình ở trong gương càng ít càng tốt để khỏi bắt gặp chính đôi mắt của mình. Sau đó, ngài nhổ lông mũi, lông tai, cắt và đánh móng tay, móng chân, dùng bột than rắc lên bàn chải lụa có cán bằng bạc đánh bóng hàm răng đều đặn của mình. Cuối cùng, ngài cởi chiếc áo khoác rồi đổ hết cả chai nước hoa to bự lên người mình, dùng hai bàn tay xoa khắp người cho đến khi mệt nhoài mới thôi. Buổi sáng ấy, ngài chính thức làm lễ misa đặc biệt nhằm tẩy sạch khỏi thân thể và tâm hồn mình hai mươi năm chiến tranh vô tích sự và những sự thật về quyền lực.

Chuyến viếng thăm cuối cùng mà ngài tiếp đêm hôm trước là chuyến đến thăm của Manuêla Saênh, người phụ nữ vùng Kitô tham gia chiến trận, từng yêu ngài nhưng không đi theo ngài cho đến khi chết! Như từ lâu nay vẫn vậy, bà ở lại đây với nhiệm vụ thông tin đầy đủ cho ngài về tất cả những gì xảy ra trong lúc ngài vắng mặt, vì từ lâu ngài không tin bất kỳ ai bằng tin bà. Tướng quân để lại cho bà giữ hộ một số kỷ vật của riêng mình, mấy quyển sách ngài thích và hai hòm đựng tài liệu cá nhân. Ngày hôm trước, trong buổi lễ tiễn đưa chính thức, Tướng quân nói với bà: “Ta yêu nàng nhiều lắm, nhưng càng yêu nàng hơn nếu giờ đây nàng ý thức đầy đủ hơn bao giờ hết”. Bà hiểu điều đó như lời hứa trung thành bao lần ngài đã dâng tặng trong suốt tám năm yêu nhau say đắm. Theo như những hiểu biết của mình, bà là người duy nhất ngài tin tưởng, lần này ngài ra đi thật sự. Nhưng bà cũng là người duy nhất chí ít có một lý do nào đó để mà đợi ngài trở lại.

Sách/Ebook Cùng Chủ Đề:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo