Downloadsachmienphi.com

Wilhelm Tell: Xạ Thủ Huyền Thoại

Wilhelm Tell: Xạ Thủ Huyền Thoại - Jurg Schubiger
Tell: Xạ Thủ Huyền Thoại –

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Tell: Xạ Thủ Huyền Thoại –

vui vì gửi được tôi về Altdorf bốn tuần lễ. Ông bà nội vui vì cháu về chơi. Tôi thì cả hai, lúc vui, lúc buồn.

Không vui những khi bị nỗi nhớ nhà quấy rầy. Nó thường mò đến vào ban đêm. Những lúc ấy như có vật gì nặng chặn lên ngực tôi. Giống như bị con vật khủng khiếp mà ở đây người ta gọi là “Toggeli” đè, đó là một loài sinh vật nửa ma nửa thú hay luồn qua những lỗ hổng và kẽ nứt lan vào phòng ngủ.

Tôi vui những khi thời tiết đẹp và ấm áp, hoặc khi không gian đang nóng bức bỗng nhiên có một luồng gió mát rượi vụt như một cơn sấm chớp từ bầu trời trong trẻo giáng xuống thung lũng. Hay những khi ông kể chuyện về Tell và cậu con trai Walter.

Altdorf, nơi ông bà tôi ở, nằm ở rìa một bình nguyên bằng phẳng như một cái khuôn bánh ngọt. Cạnh đường cao tốc, giữa hai con đê chạy dài thẳng tắp là làn nước sông Reuss uốn lượn. Bức tường đá lởm chởm vươn lên ngay phía sau thành phố nhỏ. Ông đã chỉ cho tôi trên bản đồ tên những quả núi cao vây quanh là Gitschen, Geissberg, Bristen, Schwarzgrat, Waenghihorn. Xưa kia người ta tin rằng ở núi Bristen có những mạch rễ thật dài bằng vàng ròng, ngày nay người ta tìm thấy ở đó mã não.

Những cây ăn quả mọc rải rác trên các bãi cỏ trong lòng thung lũng, trong đó có cây đã trở thành cổ thụ cao lớn. Những con bò sữa gặm cỏ ở giữa thung lũng, chúng nhìn theo những đoàn tàu, lượn lên hướng đèo Gotthard và đi xuống phía hồ, một số con thì nằm trong bóng râm và lúc lắc những cái đầu to tướng đuổi ruồi.

Ở giữa quảng trường trung tâm thành phố nhỏ này có một tượng đài lớn. Đài tượng cao bằng chiếc tủ, trên đó là người thợ săn râu quai nón mặc áo da hươu đứng trước phong cảnh núi rừng. Anh ta cầm một cây nỏ, tay kia đặt lên vai một cậu bé; đó là Wilhelm và con trai. Hai người khá to lớn, như thể được tạo ra cho một thế giới lớn hơn vậy.

“Trước đây nhiều thế kỷ, Tell thật sự đã đứng ở chính quảng trường này,” ông tôi kể, “và cả cậu Walter thật nữa. Giống như cháu đã thấy họ ngoài tượng đài, chỉ có điều cả hai nhỏ hơn nhiều và mặc quần áo cũ sờn, nhưng bằng xương bằng thịt. Cháu hãy tưởng tượng ở phía sau, giữa những bức tường lớn nhỏ là vài ngôi nhà thấp, thêm vào đó hai cái tháp lớn và một cây sồi to. Cháu hãy hình dung lúc đó mặt trời lên cao trên nền trời mờ đục.

“Tell và Walter đi đến giữa quảng trường. Một cảnh nực cười đã được bày ra, trên một chiếc sào dài là cái mũ có gắn lông vũ, nó lắc lư nhẹ trong làn gió thổi từ ngoài hồ vào, chiếc mũ trông như một con chim xơ xác. Tell là người bên làng Buerglen, nên không rõ hết mọi chuyện ở Altdorf. Nhưng mỗi lần sang bên này anh không cảm thấy xa lạ. Vậy mà lúc đó anh nghi ngại đứng lại. Walter nép sát cha. Bên trái và bên phải cây sào là hai người đàn ông đang đứng, một người gầy gò và lòng khòng, gã kia thì nhợt nhạt như một miếng phó mát dê mà dẫu đói cồn bụng người ta cũng chẳng muốn ăn.

“Hai gã đàn ông chống những cây giáo dài đứng như thể đang canh cái mũ. Nhưng ai thèm trộm món đồ này chứ? Nếu có lấy thứ gì, cậu bé nghĩ, thì chắc là những ngọn giáo được rèn bằng loại thép tốt. Đúng vậy rồi, nên họ cứ khư khư nắm chặt chúng trong tay. Cậu bé cười. Anh thợ săn râu quai nón vui vẻ nhìn xuống.

“Những người lính gác không cười, ngược lại, họ trở nên nghiêm trang rồi giận dữ. Họ chĩa vũ khí vào Tell và cậu bé. Hai bên đứng đối mặt nhau như vậy. Những người lính gác đi ủng sờn rách, anh thợ săn đi xăng-đan và cậu con trai đi chân trần. Tell cũng sợ gã mặt mày nhợt nhạt. Gã ta ở làng bên và thuộc hạng người từ vài chục năm nay dân chúng không thèm chào. Mỗi khi nhắc đến, mọi người rủa chúng là lũ ‘sâu mọt’, và điều đó diễn ra hàng ngày. Khi còn trẻ bọn chúng thường tụ tập phường hội đánh nhau. Chúng nện nhau bằng nắm đấm, gậy gộc và đôi khi dùng cả dao. Còn gã lòng khòng thì Tell chẳng biết gì hơn ngoài việc gã là một kẻ nghèo xác xơ. Gã ở một thung lũng âm u, nơi thiếu tất cả, ngũ cốc và rau cỏ, chỉ quá thừa sỏi đá khô cằn và đám trẻ con nheo nhóc.

“‘Nhân danh đức vua’, gã nhợt nhạt ré lên. Gã lòng khòng cũng kêu lên hệt như vậy. Rõ là gã làm theo gã nhợt nhạt kia, nhưng lại chẳng hét to bằng. Ngọn giáo của gã chĩa vào mặt Tell.

“Tell đứng lại. ‘Vua’ là một từ khủng khiếp, gây ấn tượng xấu cho anh như thể ‘quỷ dữ’ hay ‘cái chết’ hoặc ‘một nghìn’. Một nghìn là con số lớn nhất mà anh biết. Thật ra anh biết nhưng cũng chả cần đến nó làm gì. Những ngón tay của anh đủ để đếm những gì mình có: chín con dê, năm con cừu và một con bò cái. Đám gà mái và những quả trứng thì vợ anh đếm rồi, và họ không nuôi ong. Và để đếm những gì mà Tell mang về sau chuyến đi săn thì đôi khi chỉ một ngón tay cái cũng đủ.

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo