Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Em Tôi – Trần Thị Thu
Hai đứa xách cặp về, vừa đi vừa cãi nhau chí chóe. Vào đến phòng, chúng liệng cặp đánh “phạch” xuống nền nhà, chạy vào bếp. Thằng anh vòng tay định thưa mẹ; thằng em chồm tới níu áo, hất thằng anh qua một bên:
– Tiến thưa trước, anh thưa sau.
Nó vòng tay cúi đầu, giọng nghiêm trang:
– Thưa mẹ, con đi học về.
Thằng anh trợn mắt tức giận. Nó chưa kịp phản ứng thì mẹ đã quay lại, xoa đầu hai đứa, ôn tồn:
– Giỏi, lại thau nước rửa tay đi rồi mẹ cho ăn.
Nói xong, mẹ lật cái tô úp cái dĩa trên bàn. Hai miếng ổi đã gọt vỏ, trắng nõn nà, trông thực ngon lành, chất ngọt như đang ứa ra từ lớp thịt xốp. Hai đứa trông thấy cười toe.
Cơn giận của thằng lớn tiêu tan ngay. Thực ra, nếu không có miếng ổi ngon lành thì nó cũng hết giận ngay từ khi mẹ nó quay lại mỉm cười hay lúc bàn tay dịu dàng của mẹ xoa nhẹ trên mái tóc móng lừa của nó.
Đối với nó, không có gì đẹp và dịu dàng bàn bàn tay của mẹ.
Mẹ là hình ảnh có thực của những bà tiên nhiều phép và hiền lành trong các chuyện cổ tích mà nó thích nghe hằng ngày. Nhờ tưởng tượng bà tiên qua hình ảnh của mẹ, nên những chuyện nầy trở nên thực sống động. Bà tiên đi đứng, ban phép lành cho trẻ em, đồng nghĩa với mẹ đang sống trong nhà và săn sóc anh em chúng nó. Mắt bà tiên là đôi mắt đen của mẹ, gương mặt bà tiên trắng tinh là gương mặt với làn da mịn màng của mẹ. Nó thường say sưa nghe người lớn kể chuyện và sống trong khung cảnh thần tiên của câu chuyện, vì khung cảnh nầy y hệt căn nhà nhỏ bé của gia đình nó.
Hết giận là nó trở lại vui vẻ, lấy lại nét liếng thoắng thông thường của nó. Hai anh em nhận quà của mẹ, chạy lên phòng khách, chui xuống gầm bàn, ăn ngon lành.
Nhai xong miếng ổi cuối cùng, hai đứa lồm cồm chui ra định tìm trò chơi thì chị Lan vừa đi học về. Bước vào nhà, mắt chưa quen với ánh sáng im mát bên trong, tương phản với ánh sáng chói chang bên ngoài, chị chưa kịp nhìn rõ mọi vật thì vấp trúng cái cặp ở cửa ra vào. Chị cúi xuống lượm, miệng càu nhàu:
– Hai đứa tụi bây lúc nào cũng quăng đồ bừa bãi, không thứ tự gì cả.
Chị nói xong, xách ba cái cặp thẳng vào buồng. Tiếng càu nhàu nầy của chị, hai đứa nghe quen quá rồi, hầu như là nghe mỗi ngày, trừ ngày chúa nhật, ngày nghỉ học của cả ba chị em.
Nghe tiếng càu nhàu, thằng lớn chẳng thấy khó chịu chút nào vì nó biết chị Lan không hề giận khi càu nhàu như thế. Do đó, nó giữ y nguyên tật bừa bãi hằng ngày. Mới có mười lăm phút kể từ khi hai anh em đi học trở về mà giữa nhà đã đầy đồ chơi. Mấy cái hộp quẹt trống không nằm rải rác từ chân đi–văng đến tủ, cái cuộn chỉ lăn chầm chậm vào chân bàn, chiếc đầu máy xe lửa hư nằm ngửa chổng năm chiếc bánh, ngay chính giữa cửa ra vào. Giấy vụn rắc khắp nơi.
Tuy mang ra đủ thứ đồ chơi như thế, hai anh em chưa tìm được trò nào lý thú. Thằng lớn chán, bỏ xuống bếp, rót nước uống. Nó không lên nhà nữa mà đứng dựa vào chiếc lu to, một tay gãi đầu, một tay kín đáo thọc vào khuấy trên mặt nước một cách thích thú.
Chị Lan đang cúi đầu lặt rau với mẹ. Mái tóc đen của chị buông thỏng xuống lưng che khuất gần hết bờ vai tròn trịa. Nó thấy chị thật dễ thương. Nó biết chị học giỏi lắm. Năm ngoái, chị đậu vào trường trung học Gia Long. Từ đó, tháng nào chị cũng mang bảng danh dự về đưa ba. Ban đêm, chị thường dạy cho nó hiểu thêm những bài học khó trong lớp. Đúng ra là nó thích ngồi bên chị, vừa hiểu thêm bài lại vừa được nghe hơi thở ấm áp của chị tỏa ra trên trang giấy học trò.
Nhưng ngồi học với chị một lát thôi thì được, học lâu chán lắm. Thường thường, khi nó dợm đứng dậy thì chị kéo nó xuống. Có khi chị nổi giận, cung tay cốc vào đầu nó. Nắm tay chị đưa thật cao nhưng khi hạ xuống thì yếu xìu, như phủi bụi trên tóc. Nó chẳng sợ chị chút nào.
Tuy nhiên, đôi khi nó cũng phải dòm chừng chị khi nó làm việc gì có vẻ bậy bạ và lén lút. Bây giờ, nó đang làm cái việc lén lút đó. Bàn tay nó đưa đi đưa lại một cách khoan khoái. Nước mát lạnh thấm qua làn da, nước mát lạnh lùa qua kẽ tay êm ái.
Bỗng nó khẽ giật mình vì tay nó chạm vào một bàn tay khác. Nó quay lui thì thấy thằng Tiến, em nó, đang đứng sau lưng tự bao giờ. Thằng bé lấn ra trước, thọc cả hai tay vào lu nước, khuấy một cách hăng hái. Thằng anh đẩy tay thằng em sang một bên để dành chỗ. Tiến cự nự hất mạnh tay làm nước văng lên tung tóe.