Downloadsachmienphi.com

Tai Nạn

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Tai Nạn –

Fances đang lai vảng bên một cửa sổ ở tầng hai của trường trung học Hanratty, vào một buổi trưa đầu tháng mười hai. Đó là năm 1943. Trang phục của Frances đúng mốt thời bấy giờ: một chiếc váy sọc đen có tua, khăn choàng hình tam giác cùng loại vải, phủ qua vai với hai đầu cho vào thắt lưng; một cái áo xa ten màu kem – xa ten thứ thật, một chất liệu không tồn tại được bao lâu nữa – với nhiều nút ngọc trai nhỏ chạy dài xuống phía trước và lên tay áo. Cô không bao giờ mặc áo váy như vậy khi cô đến dạy âm nhạc tại trường trung học; bất cứ chiếc áo len và váy cũ nào là được rồi. Sự thay đổi này không phải là không được chú ý.

Cô không có việc gì ở lầu hai. Nhóm của cô đang hân hoan ca hát ở tầng dưới. Cô đang làm việc chăm chỉ với họ, tập dượt để họ sẵn sàng cho buổi hòa nhạc Giáng Sinh. “Ông Sẽ Chăn Nuôi Đàn Thú (He Shall Feed His Flock)” là một bài khó khăn cho họ. Sau đó, “Bài Thánh Ca Huron (The Huron Carol)” (một phụ huynh khiếu nại cho biết ông hiểu bài này được một linh mục viết ra), “Tim của Cây Sồi (Hearts of Oak)” vì phải có một bài gì yêu nước, để thế hiện thời buổi bấy giờ, và “Bài Hát Sa Mạc (The Desert Song)” mà chính họ lựa chọn. Bây giờ họ đang hát “Phố Thánh (The Holy City)”. Bài này được nhiều người thích, đặc biệt là với những cô gái tươi sáng ngực to và đoàn phụ nữ hợp xướng. Những cô gái trung học có thể làm cho Frances đôi lúc bực mình. Khi thì họ muốn đóng cửa sổ, khi thì họ muốn mở ra. Họ cảm thấy những luồng gió, họ ngất đi vì nóng. Họ dịu dàng với cơ thể của họ, hướng vào một trạng thái tự yêu ảm đạm, lắng nghe những kích động của con tim, tâm sự những nổi đau nhói. Khi họ bắt đầu bước vào giai đoạn làm người phụ nữ. Sau đó, những gì sẽ xảy ra với họ? Những vẫn để lớn ở phía trước và phía sau, tầm quan trọng nhạt nhẽo, mập mờ, nghiện thuốc, bướng bỉnh. Mùi của áo nịt ngực, tiết lộ kinh tởm. Họ mang một vẻ hiến tế trong đoàn hợp xướng. Tất cả chỉ là một loại tình dục ảm đạm. Anh đi với tôi và anh nói chuyện với tôi và anh nói tôi là của riêng anh.

Cô đã để nhóm của cô ở lại một mình, giả vờ cô cần lên phòng vệ sinh của giáo sư. Tất cả những gì cô làm ở đó là bật đèn lên và nhìn một cách nhẹ nhàng khuôn mặt thản nhiên, không bị sưng, một khuôn mặt dài sáng sủa, với cái mũi khá to, đôi mắt nâu trong sáng và mái tóc ngắn đỏ đen, rậm, thật quăn. Frances thích ngoại hình của mình, cô thường cảm thấy vui bởi khuôn mặt khi nhìn trong gương. Hầu hết phụ nữ, ít nhất là trong sách, dường như có một vấn đề về ngoại hình của họ, nghĩ mình ít đẹp hơn là trong thực tế. Frances phải thừa nhận có thể cô có một vấn đề ngược lại. Không phải là cô nghĩ mình xinh đẹp; chỉ là khuôn mặt của cô có vẻ đem lại may mắn cho cô, và khuyến khích. Cô đôi khi nhớ một cô gái ở nhạc viện, Natalie gì đó, cô chơi vĩ cầm. Frances rất ngạc nhiên khi biết người ta có lúc nhầm lẫn cô với Natalie này, người xanh xao, mái tóc quăn, gương mặt xương; cô thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi biết, qua mạng lưới bạn bè và tâm sự, rằng điều này làm phiền nhiều Natalie cũng như cô. Và khi cô hủy bỏ đính hôn với Paul, một khác ở nhạc viện, anh nói với cô bằng một giọng khắc nghiệt, thực tế không có một sự lễ̉ độ hoặc tình cảm nào mà trước kia anh đã cảm thấy bắt buộc phải sử dụng đối với cô, “Tốt, cô có thực sự nghĩ rằng cô có thể khá hơn nhiều không? Cô biết cô không phải là người đẹp nhất.”

Cô tắt đèn và thay vì trở lại với nhóm ca đoàn vui vẻ cô đi lên lầu. Những buổi sáng mùa đông nhà trường ảm đạm; sưởi ấm lên chưa đủ, tất cả mọi người ngáp và run rẩy, những đứa trẻ vùng quê rời khỏi nhà trước khi trời sáng dụi khóe mắt cho tỉnh ngủ. Nhưng khoàng thời gian này trong ngày, giữa trưa, Frances cảm thấy một niềm an ủi với nơi chốn, một cơn buồn ngủ dễ chịu hơn, với những tấm ván tối dưới chân ngâm trong ánh sáng, và những phòng đựng áo choàng im lặng treo đầy áo khoác len đã khô và khăn quàng cổ và giày ống và giày trượt băng và gậy khúc côn cầu. Qua cây chắn ngang để mở, vài hướng dẫn trật tự; mệnh lệnh bằng tiếng Pháp; những sự kiện tin tưởng. Và cùng với tất cả trật tự và phục tùng này có một áp lực quen thuộc, mong mỏi hoặc linh cảm, một khối u kỳ lạ của một cái gì đó mà bạn có thể cảm thấy đôi khi trong âm nhạc hay một phong cảnh, gần như không đè nén, hứa hẹn sẽ bùng nổ và tiết lộ, nhưng nó không xảy ra, nó hòa tan và biến mất.

Frances đang trực tiếp đối diện với cửa phòng khoa học. Cây ngang cũng được mở, và cô có thể nghe những âm thanh phong nhã, giọng nói thấp, dụng cụ chuyển dịch. Chắc anh đang cho họ làm một thí nghiệm. Một cách vô lý, đáng hổ thẹn, cô cảm thấy những giọt mồ hôi trong lòng bàn tay, tiếng đập mạnh trong ngực, như trước khi cô qua một cuộc thi hay buổi biểu diễn dương cầm. Vẻ khủng hoảng nầy, khả năng phải chiến thắng hoặc thảm họa mà cô có thể gây ra, cho bản thân và những người khác, bây giờ có vẻ giả tạo, dại dột, nhân tạo. Nhưng còn chuyện này, cuộc tình của cô với Ted Makkavala? Cô vẫn chưa đi và cô không thể thấy thật là dại dột cho bất cứ ai đứng nhìn như vậy. Không sao. Nếu dại dột có nghĩa là rủi ro và thiếu thận trọng, cô không quan tâm. Có lẽ tất cả những gì cô từng ước muốn là có một cơ hội để nắm lấy. Nhưng đôi khi cô có ý nghĩ về có thể là, không phải giả tạo, nhưng một cách nào đó được đặt ra và cố ý, một cơ hội đưa đến, cũng như những màn trình diễn ngớ ngẩn đó: một sáng kiến không có gì là chắc chắn. Đó là một ý tưởng cô không nên lấy cơ hội; cô không nghĩ đến nó nữa.

Sách/Ebook Cùng Chủ Đề:

Tags:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo