Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Bữa Tiệc Bất Ngờ – Mary Balogh
Tuyết đang miễn cưỡng rơi. Không đủ dày để tạo thành một khung cảnh tráng lệ trong khu vườn dưới cửa sổ phòng trẻ. Thậm chí cũng không đủ để phủ trắng mặt đất. Chỉ đủ, để phủ lên rìa bãi cỏ một lớp bụi trăng trắng, và để gió thổi thành những đường sọc trắng mờ trên con đường mòn dẫn vào nhà. Chỉ đủ, để khiến bầu trời nặng như chì và xám xịt như thể hiện giờ là chập tối chứ không phải giữa buổi chiều.
Đây không phải cái kiểu khung cảnh Giáng Sinh mà người ta ao ước. Nhưng xét cho cùng, vẫn còn tận ba ngày nữa mới tới Giáng Sinh. Từ giờ tới khi đó, biết đâu tuyết sẽ rơi một cách nghiêm chỉnh thì sao ?
« Đủ nhiều để đắp một gã người tuyết ấy. » Rupert Parr nói, trán nhăn lại đầy suy tưởng, mắt ngửng lên nhìn trời qua lớp kính cửa sổ.
« Đủ để đắp vài thiên thần tuyết nữa. » Patricia Parr, em gái cậu vừa bổ sung, mắt vừa ủ rũ nhìn vài bông tuyết nhỏ xíu đang chậm rãi buông mình xuống.
Caroline Parr đang quỳ trên sàn nhà, chống hai cùi chỏ lên bệ cửa sổ, và cằm nằm gọn giữa hai bàn tay, mắt hướng về phía trước. « Giáng Sinh sắp tới chưa hở anh Rupert ? » Cô bé hỏi đầy trông mong. « Tuyết sẽ rơi nữa chứ ? »
Bé còn nhớ rõ Giáng Sinh năm ngoái, khi ấy có món ngỗng bỏ lò và bánh pudding mận. Nhưng hôm ấy lại không phải một ngày vui vẻ như cô bé từng trông đợi. Bà vú đã rất cáu kỉnh còn Rupert và Patricia thì vô cùng nghịch ngợm. Trời cũng không có tuyết – Caroline còn khó mà nhớ nổi bông tuyết trông như thế nào. Và Cha cùng Mẹ đã không về nhà. Họ đã phải tới một buổi họp đột xuất vô cùng quan trọng, bà vú đã giải thích với Rupert như thế, và họ sẽ về sớm nhất có thể. Đống quà Giáng Sinh họ gửi về cho lũ trẻ đã tới muộn mất một tuần.
« Kể cho em về Giáng Sinh đi. » Caroline thốt lên, với cậu anh trai tám tuổi của mình, mà trong lòng bé là một người cái gì cũng biết, dù giờ đây cô bé vẫn không rời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài. « Kể cho em về tuyết đi. »
Nhưng người trả lời cho bé lại là bà vú. Caroline rất yêu quý cô ấy, nhưng gần đây cô ấy càng ngày càng cáu kỉnh và ngoa ngoắt, thậm chí còn tệ hơn là Giáng Sinh năm ngoái nữa.
« Năm nay, không ai được bàn tán gì về Giáng Sinh hết. » Cô ấy nghiêm giọng. « Và không được nói chuyện về người tuyết hay thiên thần tuyết gì cả, Cậu Rupert và Cô Patricia nhé. Hai cháu đã đủ lớn để hiểu rồi còn gì. Thật đáng xấu hổ khi cháu nhồi nhét vào đầu Cô Caroline với những ý tưởng không đúng đắn như vậy. Rồi sẽ có những năm khác và những Giáng Sinh khác cho các cháu vui đùa sau. »