Downloadsachmienphi.com

Anh Biết Nói Yêu Không

Anh Biết Nói Yêu Không - Tranh Tử
Anh Biết Nói Yêu Không –

Anh Biết Nói Yêu Không

Tác Giả:

Thể Loại: Kỹ Năng

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Anh Biết Nói Yêu Không –

“Tấm thân trinh trắng hay không trinh trắng của người phụ nữ là chuyện tế nhị và muôn thuở nhất trong và Tình Vợ Chồng, dường như cũng là chuyện vô cùng khó nói của mọi lứa đôi trên thế giới. Chỉ cần lướt qua phần mục lục ở cuối sách bạn đọc cũng thấy tác giả, sau khi trực tiếp gặp các nhân vật, đã táo bạo và trung thực kể hết ra mọi oái oăm, phiền não, uất hận, và cả vô bờ quanh cái tấm thân phụ nữ “sạch” hay “không sạch” ấy.

Các bạn trẻ đang hoặc sắp nắm tay nhau buớc vào lâu đài rực rỡ của và Hôn Nhân, nếu ít nhiều quan tâm tới chuyện tế nhị và muôn thuở này, hãy đừng quên Anh biết nói yêu không? trong hành trang của mình, một cuốn sách làm xôn xao đến cả những người đã yêu, đã là chồng vợ, bởi khi ngẫm lại, họ không khỏi giật mình trứơc những bài học đắt giá trong đó.”

“Phần lớn các cô gái chưa chồng đã thành đàn bà đều do đàn ông là thủ phạm. Nếu đàn ông kìm giữ được mình thì con gái vẫn là con gái cứ gọi là nhan nhản khắp trái đất này. Vậy mà họ cứ luôn miệng ca ngợi, luôn mắt dõi tìm sự trinh trắng.”

EM MAY MẮN ĐƯỢC GẶP ANH

Người kể: Vương Ngọc, 26 tuổi, nhân viên Công ty X, Bắc Kinh.

Nhật ký phỏng vấn: Vương Ngọc có làn da và nhan sắc của thiếu nữ vùng Giang Tây. Trong tiếng nhạc êm dịu của quán cà phê tôi vẫn phải lắng tai mới nghe được cô nói.

Chẳng biết còn người phụ nữ nào trên đời này có cái quá khứ không dám nhìn lại như tôi, song chỉ cần nghe thấy những từ như trinh tiết hoặc đêm đầu tiên là tôi lập tức có cảm giác tội lỗi. Nhiều năm qua, tôi dãy dụa trốn tránh mớ ký ức đầy thương tổn đó, nhưng không làm nổi. Nó giống như một vết sẹo hằn sâu vào da thịt, vào cả tim óc, cả lòng dạ… Nếu không may mắn gặp được người đàn ông rộng luợng, và đó chính là chồng tôi bây giờ, không biết cuộc đời tôi sẽ kết cục thảm hại ra sao.

Bảy năm trước, tôi ôm trái tim rách nát trốn chạy quê quán, nhà cửa, một thân một mình lên Bắc Kinh làm thuê. Khi ấy, hoàn cảnh tôi thật thê thảm. Không một mảnh bằng cho ra hồn, không một người bạn được coi là thân thiết. Nhà tôi lại chẳng dư dả gì, kể cả vật chất lẫn tinh thần. Tôi đơn độc gánh nỗi thống khổ, âm thầm chịu đựng. Không ít người sau đó đã hỏi tại sao tôi lại bỏ đi như vậy? Theo họ, từ một thị trấn nhỏ bé như Giang Tây mà đổ bộ tới một thủ đô vào loại có tiếng như Bắc Kinh, thì mục đích, nếu không là giấc mộng đào vàng cũng để kiếm một điểm tựa cho tương lai, nói trắng ra là tấm chồng. Với loại câu hỏi đó, tôi thường né tránh hoặc ậm ừ qua quýt cho xong. Còn nguyên nhân thật sự của cuộc chạy trốn này chỉ là để khỏi vác cái mặt mo vì nỗi sỉ nhục nơi quê nhà.

Năm 1994, tôi tốt nghiệp cấp III khi tròn 19 tuổi. Tôi có chút nhan sắc, từng được tôn vinh hoa khôi của trường, lại hát hay múa giỏi, nhưng học hành thì chỉ ở mức khỏi lưu ban nên trượt đại học là kết quả tôi đã đoán trước.

Hoàn cảnh nhà tôi, đúng lúc đó, lại thật sự bi đát. Ông bà nội cùng ốm yếu, em trai đang học dở cấp III, đều cần đến tiền, mà phải nhiều tiền là khác, nhưng xí nghiệp của cha tôi làm ăn thất bát, lương cũng không trả nổi, thường xuyên ông bà phải nhận khoản trợ cấp ít ỏi. Tôi chẳng tìm được việc gì làm, suốt ngày nằm đọc tiểu thuyết và thơ Tịch Mộ Dung, đã thế lại thường mâu thuẫn với cha tôi.

Cũng may là tôi còn bà chị gái lấy được ông chồng cũng tạm coi là khá khẩm. Vì chồng thường phải đi làm ăn ở các tỉnh xa nên chị tôi cứ phải một mình ôm thằng con trai hai tuổi mà trông nom ngôi nhà gạch hai tầng và hưởng cuộc sống no đủ. Thế là, cứ mỗi lần bực tức gì với cả nhà, hoặc riêng với cha, là tôi bỏ tới nhà chị ấy. Chị em gái tâm sự hoặc tôi trêu thằng cháu, hoặc đọc sách, hoặc lăn ra một mình một phòng ngủ, mọi phiền não dường như tan biến sạch.

Căn nhà rộng rãi ở không hết nên chị tôi tính chuyện cho thuê bớt, kiếm thêm chút tiền. Mùa đông năm đó, Ngân hàng Nông nghiệp thị trấn và Quỹ tín dụng đều xây cất trụ sở mới. Bên thi công cử một đội xây dựng từ tỉnh Phúc Kiến tới. Công nhân ăn ngủ ngay tại công trường còn chủ thầu thì thuê một căn phòng trong nhà chị tôi.

Tags:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo