Downloadsachmienphi.com

Biên Niên Sử Nhà Kane Phần 1: Kim Tự Tháp Đỏ

Biên Niên Sử Nhà Kane Phần 1: Kim Tự Tháp Đỏ - Rick Riordan
Biên Niên Sử Nhà Kane Phần 1: Kim Tự Tháp Đỏ –

Biên Niên Sử Nhà Kane Phần 1: Kim Tự Tháp Đỏ

Tác Giả:

Thể Loại: Văn Học Nước Ngoài

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Biên Niên Sử Nhà Kane Phần 1: Kim Tự Tháp Đỏ –

Dưới đây là bản chép lại từ một cuộn băng ghi âm. Có một đôi chỗ, chất lượng cuộn băng thật xấu, nên một vài từ hoặc cụm từ chỉ là sự suy đoán tốt nhất của tác giả. Ở những đoạn có thể thực hiện được, hình minh họa của các biểu tượng quan trọng được nhắc đến trong cuộn băng đã được chèn vào. Những âm thanh nền như tiếng ẩu đả, đánh nhau, và tiếng chửi rủa của hai người kể sẽ không được chép lại. Tác giả sẽ không chịu trách nhiệm về tính xác thực của cuộn băng. Dường như thật khó để xác nhận xem hai người kể chuyện trẻ tuổi có đang nói sự thật không, nhưng các bạn, những độc giả, hãy tự mình quyết định chuyện đó.

1 CÁI CHẾT Ở CỘT THÁP

CHÚNG TÔI CHỈ CÓ MỘT VÀI TIẾNG THÔI, vì thế hãy nghe cho kỹ nhé.

Nếu bạn đang nghe câu chuyện này, bạn đang gặp nguy hiểm. Sadie và tôi có thể là cơ hội duy nhất dành cho bạn.

Hãy đi đến trường. Tìm chiếc tủ có khóa. Tôi sẽ không nói cho bạn đó là ngôi trường nào và chiếc tủ nào, vì nếu bạn chính là người đó, bạn sẽ tìm được. Dãy số dùng để mở ổ khóa là 13/32/33. Vào thời điểm bạn nghe xong đoạn băng này, bạn sẽ biết những con số đó có nghĩa là gì. Nhưng hãy nhớ câu chuyện chúng tôi sắp kể cho bạn hoàn toàn chưa kết thúc. Nó kết thúc như thế nào đều phụ thuộc vào bạn.

Điều quan trọng nhất là: khi bạn mở gói hàng và tìm thấy thứ bên trong, đừng giữ nó lâu hơn một tuần. Đương nhiên, sẽ cám dỗ lắm đấy. Ý tôi là, nó sẽ mang đến cho bạn một sức mạnh gần như không giới hạn. Nhưng nếu bạn sở hữu nó quá lâu, nó sẽ phá hủy bạn. Hãy nhanh chóng khám phá các bí mật và gởi nó đi. Hãy giấu nó cho một người tiếp theo, cách mà Sadie và tôi đã làm cho bạn. Rồi hãy chuẩn bị cho việc cuộc đời bạn sẽ trở nên vô cùng thú vị.

Được rồi, Sadie đang bảo tôi ngừng vòng vo mà hãy bắt đầu câu chuyện. Tốt thôi. Tôi nghĩ câu chuyện bắt đầu xảy ra ở Luân Đôn, cái đêm mà cha tôi đã làm nổ tung Bảo tàng Anh.

Tôi là Carter Kane. Tôi mười bốn tuổi và nhà của tôi là một cái vali.

Bạn nghĩ tôi đang nói đùa sao? Kể từ lúc tôi lên tám, cha tôi và tôi đã chu du khắp thế giới. Tôi sinh ra ở L.A. nhưng cha tôi là một nhà khảo cổ, vì vậy công việc đưa ông đi khắp nơi. Phần lớn chúng tôi đến Ai Cập, vì đó là chuyên ngành của ông. Hãy đi vào một nhà sách, tìm một cuốn sách viết về Ai Cập, khả năng khá cao là cuốn sách do Tiến sĩ Julius Kane viết. Bạn muốn biết cách những người Ai Cập lôi các bộ não ra khỏi xác ướp, hoặc xây các kim tự tháp, hay ếm bùa lăng mộ của Vua Tut ư? Cha tôi là chính là người bạn muốn. Dĩ nhiên, có nhiều nguyên nhân khác cho việc cha tôi phải di chuyển khắp nơi quá nhiều như thế, nhưng khi đấy thì tôi chẳng biết gì đến bí mật của ông cả.

Tôi không đi học. Cha tôi dạy cho tôi ở nhà, nếu bạn có thể gọi nó là việc tự học “tại nhà” khi bạn không có cái gọi là nhà đấy. Ông đã dạy cho tôi bất cứ những gì ông nghĩ là quan trọng, vì thế tôi đã học được rất nhiều về Ai Cập và các thống kê về bóng rổ cùng với những nhạc sĩ yêu thích của cha. Tôi cũng đọc rất nhiều – hầu như là bất cứ cuốn sách mà tôi tìm được, từ sách lịch sử của cha tôi cho đến tiểu thuyết kỳ ảo – vì tôi có rất nhiều thời gian ngồi thơ thẩn trong các khách sạn, sân bay và khu vực khai quật ở các nước khác nơi tôi chẳng biết một ai. Cha tôi luôn bảo tôi là hãy đặt sách xuống và chơi bóng đi. Bạn đã bao giờ thử nhóm một trận bóng rổ đường phố ở Aswan, Ai Cập chưa? Không dễ đâu.

Dù sao, cha tôi đã sớm huấn luyện cho tôi cách cất tất cả vật dụng chỉ trong một chiếc vali duy nhất có thể nhét vừa khoang hành lý cá nhân. Cha tôi cũng đóng gói như thế, ngoại trừ ông được phép có thêm một chiếc túi đựng các công cụ khảo cổ. Nguyên tắc thứ nhất: tôi không được phép ngó nghiêng vào chiếc túi đồ nghề đó. Đó là nguyên tắc tôi chưa bao giờ vi phạm cho đến ngày xảy ra vụ nổ.

Chuyện đó xảy ra vào đêm Giáng sinh. Chúng tôi ở Luân Đôn trong ngày đến thăm em gái tôi, Sadie.

Xem nào, Cha chỉ được phép đến thăm em ấy hai ngày trong một năm – một vào mùa đông, một vào mùa hè – vì ông bà ngoại tôi ghét ông. Sau khi tôi mất, cha mẹ của bà (ông bà ngoại của chúng tôi) đã có một cuộc đại chiến ở tòa án với Cha. Sau sáu luật sư, hai trận đánh đấm tay không, và cú tấn công bằng con dao bay suýt chút gây án mạng (đừng hỏi), họ đã dành được quyền giữ Sadie lại nước Anh với họ. Con bé lúc đó chỉ mới có sáu tuổi, nhỏ hơn tôi hai tuổi, và ông bà không thể giữ được cả hai chúng tôi – ít nhất đó là cái cớ mà ông bà viện đến cho việc đã không nhận tôi. Vì thế Sadie được nuôi dạy như một học sinh người Anh, còn tôi cùng cha đi khắp nơi. Chúng tôi chỉ gặp Sadie hai lần trong một năm, như vậy với tôi mà nói cũng ổn cả thôi.

Sách/Ebook Cùng Chủ Đề:

Tags:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo