Downloadsachmienphi.com

Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 1: Sách Về Bộ Ba

Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 1: Sách Về Bộ Ba - Lloyd Alexander
Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 1: Sách Về Bộ Ba –

Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 1: Sách Về Bộ Ba

Tác Giả:

Thể Loại: Văn Học Nước Ngoài

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 1: Sách Về Bộ Ba –

Bộ biên niên sử này về xứ sở Prydain không phải là một bản viết mới hay bản dịch lại của những truyện thần thoại xứ Wales. Prydain không phải là Wales – ít nhất thì hai nơi cũng không hoàn toàn giống nhau. Vùng đất hùng vĩ ấy và những truyền thuyết của nó đã tạo cảm hứng cho Prydain; nhưng về cơ bản thì Prydain là một xứ sở chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng mà thôi.

Một vài người dân ở Prydain có xuất xứ từ các truyền thuyết cổ. Ví dụ, Gwydion là một nhân vật huyền thoại “có thật”. Arawn, vị Chúa Tể đáng sợ của Annuvin, được lấy từ Mabinogion, bộ truyện thần thoại Wales cổ điển, mặc dù ở Prydain hắn tàn ác hơn nhiều. Và cũng có một nền tảng chắc chắn trong truyện thần thoại cho chiếc vạc của Arawn, cô lợn có tài tiên tri Hen Wen, vị pháp sư già Dallben, và các nhân vật khác. Tuy nhiên, Taran chàng Phụ-Chăn Lợn, cũng như Eilonwy cô công chúa có mái tóc đỏ ánh vàng, thì được sinh ra trên xứ Prydain của riêng tôi.

Địa lý của vùng Prydain cũng hết sức đặc biệt. Nếu như nó có chút gì giống với xứ Wales thì có lẽ không phải là tình cờ – nhưng không nên dùng nó làm sách hướng dẫn du lịch. Đó là một vùng đất nhỏ bé, nhưng vẫn có đủ chỗ cho lòng can đảm và tiếng cười; và ở đó ngay cả một chú bé Phụ-Chăn Lợn cũng có thể ấp ủ những ước mơ của mình.

Bộ biên niên sử xứ Prydain là một câu chuyện tưởng tượng. Những điều ấy không bao giờ xảy ra trong đời thực cả. Hay là có nhỉ? Nhiều người trong chúng ta phải nhận những trách nhiệm vượt quá khả năng của mình. Năng lực của chúng ta ít khi sánh kịp với nguyện vọng của chúng ta, và thật đáng buồn là chúng ta thường chẳng bao giờ sẵn sàng. Về điểm này thì tất cả chúng ta đều là những chàng Phụ-Chăn Lợn cả.

Chương I. CHÚ BÉ PHỤ-CHĂN LỢN

Taran muốn rèn một thanh gươm; nhưng bác Coll, vốn phải chịu trách nhiệm duy trì việc dạy dỗ thiết thực đối với cậu, lại quyết định rèn móng ngựa. Thế là suốt buổi sáng chỉ toàn móng ngựa. Hai cánh tay của Taran nhức nhối, bồ hóng bám đen kịt cả mặt cậu. Cuối cùng, cậu buông rơi chiếc búa và quay sang bác Coll, ông đang nhìn cậu vẻ trách cứ.

“Tại sao chứ?” Taran kêu lên. “Tại sao lại phải là móng ngựa chứ? Làm như chúng ta có ngựa không bằng!”

Bác Coll vóc người to khoẻ, chắc mập và cái đầu hói của ông bóng lên hồng hồng. “Thật may cho lũ ngựa,” ông chỉ nói có vậy trong khi liếc nhìn công trình của Taran.

“Cháu có thể rèn gươm tốt hơn nhiều,” Taran phản đối. “Cháu biết cháu làm được mà.” Và trước khi bác Coll kịp trả lời thì cậu đã vồ lấy cái kẹp, liệng một thanh sắt đỏ rực lên chiếc đe và bắt đầu quai búa nhanh hết mức có thể.

“Khoan, khoan đã!” Bác Coll kêu lên. “Làm thế không đúng!”

Không để ý đến bác Coll, thậm chí còn không nghe thấy ông nói nữa vì tiếng búa nện, Taran lại càng đập mạnh hơn. Những tia lửa bắn tung tóe khắp nơi. Nhưng cậu càng nện búa mạnh bao nhiêu thì thanh kim loại lại càng cong queo vẹo vọ đi bấy nhiêu, cho đến khi nó nảy bật ra khỏi chiếc kẹp và rơi xuống đất. Taran chán nản nhìn xuống. Cậu dùng chiếc kẹp nhặt thanh sắt cong veo lên ngắm nghía.

“Không hẳn là một lưỡi gươm dành cho một vị anh hùng nhỉ,” bác Coll nhận xét.

“Nó bị hỏng rồi,” Taran rầu rĩ đồng tình. “Trông như một con rắn bị ốm ấy,” cậu ủ rũ nói thêm.

“Ta đã cố nói với cháu ban nãy đấy,” bác Coll nói. “Cháu làm sai rồi. Phải cầm cái kẹp – như thế này này. Khi nện búa, lực phải truyền từ vai xuống và thả lỏng cổ tay ra. Cháu sẽ nghe được nếu làm đúng. Nó phát ra một âm thanh gần như tiếng nhạc vậy. Với lại,” ông nói thêm, “đây đâu phải là thứ kim loại dùng để rèn vũ khí.”

Bác Coll đặt lưỡi gươm vặn vẹo dị hình trở lại lò, ở đó nó hoàn toàn bị biến dạng.

“Ước gì cháu có một thanh gươm của riêng mình,” Taran thở dài. “Và bác sẽ dạy cháu đấu gươm.”

“Ước với chả muốn!” Bác Coll kêu lên. “Cháu muốn học cái đó làm gì cơ chứ? Ở Caer Dallben này có đánh nhau bao giờ đâu.”

“Chúng ta cũng có ngựa đâu,” Taran cãi lại. “Thế mà bác cháu mình vẫn phải rèn móng ngựa đấy thôi.”

“Thôi đi,” bác Coll nói, không chút động lòng. “Đó là để rèn luyện mà.”

“Thì cái này cũng là để rèn luyện,” Taran nài nỉ. “Xin bác hãy dạy cháu đấu gươm đi. Hẳn bác phải biết rất rõ thuật đấu gươm.”

Cái đầu nhẵn bóng của bác Coll càng ửng hồng hơn. Một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt ông, như thể ông đang nghiền ngẫm một điều gì đó rất thú vị. “Đúng thế,” ông khẽ nói. “Trước kia ta cũng đã từng cầm gươm một đôi lần.”

“Xin bác dạy cháu ngay bây giờ đi,” Taran van vỉ. Cậu chộp lấy một thanh cời và vung nó lên, chém vào không khí và nhảy tới lui trên nền đất nện chặt. “Bác thấy chưa,” cậu reo lên, “cháu đã biết gần hết các ngón rồi đấy.”

“Giơ tay lên,” bác Coll bật cười. “Nếu cháu mà tấn công ta với cái kiểu vừa nhảy nhót vừa làm bộ như thế thì giờ này ta đã có thể chặt cháu ra thành từng mảnh rồi.” Ông ngần ngừ một lát. “Xem này,” ông nói nhanh, “ít ra cháu cũng phải biết tư thế đúng và tư thế sai là như thế nào.”

Sách/Ebook Cùng Chủ Đề:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo