Downloadsachmienphi.com

Chị Em Song Sinh Người Sparta

Chị Em Song Sinh Người Sparta - Lucy Fitch Perkins
Chị Em Song Sinh Người Sparta –

Chị Em Song Sinh Người Sparta

Tác Giả:

Thể Loại: Văn Học Nước Ngoài

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Chị Em Song Sinh Người Sparta –

Lucy Perkins là nhà văn người và cũng là người chuyên vẽ minh họa cho sách thiếu nhi. Loạt truyện “Song Sinh” 26 cuốn là kiệt tác để đời của bà, đã được dịch ra nhiều thứ tiếng trên toàn thế giới. Bộ truyện được sáng tác trong khoảng hai thập niên, từ 1910.

“Chị em song sinh người Sparta” (1918): Là một tác phẩm mang tính giáo dục cao cả về mặt đạo đức lẫn phương diện lịch sử, văn hóa. Cũng như các cuốn khác trong loạt truyện “Song sinh”, cuốn sách này xoay quanh cuộc sống của một cặp song sinh khác giới tính, cô chị là Daphne và cậu em là Dion. Tổ tiên của hai chị em vốn là người của thành bang Sparta hùng mạnh, song vì cuộc chiến tranh với người Ba Tư nên lưu lạc đến một hòn đảo ở ngoài khơi thành bang Athens. Ông Melas, bố của hai anh em, trở thành người chăm sóc đất đai cho Quan Chấp Chính Pericles, một nhà chính trị lỗi lạc của thành bang Athens.

Hai chị em giống nhau như tạc, song thân phận của Daphne có vẻ “thấp kém” hơn, vì cô bé là con gái.

Do ngoại hình và bản tính, Daphne thường xuyên bị nhầm lẫn là con trai, song cô bé chẳng bao giờ thèm cải chính. Câu chuyện xảy ra năm hai anh em lên 10, bắt đầu đến tuổi phụ giúp công việc chăn nuôi, trồng trọt trong gia đình. Đúng lúc đó, có một con cừu trong đàn hạ sinh một con chiên một sừng. Vì chuyện đó, ông Melas phải đến Athens để tìm người giải đoán điềm lạ này. Thoạt đầu, ông chỉ định đưa Dion theo, nhưng về sau cả Daphne cũng được đi. Hai chị em đã có một chuyến phiêu lưu rất thú vị ở Athens và còn được gặp Quan Chấp chính Pericles thông thái.

Qua nhân vật Daphne, nhà văn khơi gợi lên nhiều vấn đề cần suy nghĩ về chuyện phân biệt giới tính trong xã hội ngày xưa.

Vào một buổi chiều xuân đẹp trời cách đây rất nhiều năm ở Hellas[1], bà Lydia, vợ ông Melas người Sparta, ngồi đánh sợi trên một chiếc ghế con trong sân nhà, giỏ lông cừu đặt bên cạnh. Bà là một thiếu phụ trẻ tuổi, dáng dấp cao ráo khỏe mạnh với mái tóc vàng óng và cặp mắt xanh lơ. Vừa quay con suốt, kéo những sợi bông trắng ngần qua các kẽ tay, bà vừa lẩm nhẩm một bài hát nghe như thể mấy con ong đang vo ve trong vườn.

Mảnh sân nhỏ nơi bà ngồi rộng mở tới tận trời cao, và ánh nắng chiều cứ thế tuôn đổ qua các bức tường bao, làm nên một khoảnh sáng rực rỡ trên nền đất. Những viên đá cuội dùng thay gạch lát nền lấp lánh dưới ánh mặt trời, như thể đang bày trò chơi trốn tìm với cái bóng chuyển động không ngừng của con suốt trên tay bà Lydia. Trên mái che của các đoạn hành lang chạy quanh ba mặt sân, đàn bồ câu gù gù rỉa lông cánh, và từ một căn phòng trên tầng hai của ngôi nhà, căn phòng mở ra ngay phía trên lối đi nhỏ chắn ngang mặt thứ tư của khoảnh sân, vọng ra tiếng lách cách của khung cửi.

Khi bà Lydia quay, bóng đổ của con suốt dài dần, dài dần trên nền đất cho đến khi ánh mặt trời tắt hẳn phía sau bức tường, để mặc khoảnh sân chìm trong bóng xám mờ.

Ngang lối đi nhỏ, có một căn phòng lớn quay mặt về phía sân nhà. Than hồng đang cháy âm ỉ trên cái bếp bằng đá đặt ngay giữa phòng, và xa xa, thông qua cánh cửa ở phía đối diện, ta có thể nhìn thấy đàn gia cầm đang lạch bà lạch bạch ngoài trại. Thế rồi bỗng nhiên, sự im lặng của buổi chiều muộn bị phá vỡ bởi hàng mớ tạp âm. Nào là tiếng kêu be be của đàn cừu, tiếng lục lạc kêu leng keng, tiếng rống của đàn gita súc, tiếng chó sủa liên hồi, tiếng chân trần êm mềm chạm đất và kế đó là giọng nói của lũ trẻ.

Bất thình lình bọn gà mái nuôi thả ngoài trại hè nhau kêu quang quác, rồi thì có hai đứa bé chạy hộc tốc vào cửa sau, lướt ngang qua lò sưởi đang âm ỉ, đâm bổ vào trong sân, theo sau là một con chó chăn cừu lớn. Lũ trẻ có đôi mắt xanh lơ và mái tóc vàng óng hệt như của bà mẹ, trông lớn tướng đến độ cứ như là đã mười hai tuổi, nhưng thực ra thì chỉ mới có chừng mười tuổi thôi. Cả hai giống nhau như hai giọt nước đến độ ngay cả chúng cũng không thể phân biệt nổi đứa nào là Dion còn đứa nào là Daphne, còn về phần bố bọn trẻ, ông ấy thậm chí còn chẳng buồn phân biệt. Ông ấy cứ tiện tên nào thì gọi tên ấy, thì đằng nào bọn trẻ chẳng tự phân biệt được chúng với nhau. Daphne, chắc chắn, áo lúc nào cũng để dài hơn áo của Dion một chút, nhưng mỗi khi chạy nhảy chơi đùa, lúc nào cô bé cũng thâu nó lên một tẹo thông qua chiếc đai lưng, cho nên đó cũng không phải là một dấu hiệu phân biệt chắc chắn.

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo