Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Hãy Để Ngày ấy Lụi Tàn – Gerald Gordon
– Cho tôi rượu seri (1), thưa ông.
Từ sau quầy bàn, Ôttô Hunđơ quan sát người đàn ông có nước da nâu sẫm vừa bước vào, y ra lệnh, giọng cộc cằn:
– Bỏ mũ ra!
– Ja (2), thưa ông chủ. – người khách hàng lúng túng bỏ mũ.
– Tóc gã này xoăn tít mà. – Hunđơ vừa nói, vừa chỉ những vòng tóc xoăn dựng đứng, đặc trưng, nằm trên đầu người đàn ông đó. – Mày là một tên Caphia (3). Tao không bán cho mày. Cút đi!
Người đàn ông đưa mấy ngón tay vuốt đầu
– Không phải thưa ông chủ, tôi là người da màu (4), không phải Caphia đâu. Thưa ông chủ, cho tôi mua một cốc seri.
Ánh mắt mang vẻ van nài, người đàn ông đó đặt một đồng nửa silinh (5) lên mặt quầy. Hunđơ đảo mắt quanh quầy rượu. Y gọi to:
– Giôn, lại đây!
Một thổ dân cao lớn đặt chiếc cốc đang rửa xuống, bước tới chỗ chủ tiệm. Hunđơ trỏ khuôn mặt lo âu bên kia quầy rượu:
– Nó là một tên Caphia hay một gã da màu?
Giôn chột mắt chằm chằm nhìn người kia một lát.
– Thưa ông chủ, một tên Caphia đấy.
Chủ của hắn, vóc người to lớn, nét mặt cáu kỉnh, trông hãm tài, có bộ ria oai vệ nhìn trừng trừng một cách tàn nhẫn.
– Tao không bán cho mày, xéo mau đi! – Hunđơ chỉ ra cửa. Người đàn ông đó đứng yên, vẻ cau có giận dữ thoáng qua trên mặt anh ta. Hunđơ cúi xuống nắm lấy chiếc roi da nặng trịch để giữa các chai rượu. Y giơ chiếc roi cao quá vai và đập đen đét trên quầy. Người đàn ông đó bước lùi lại, hai tay che mặt, miệng há hốc sợ hãi.
– Xéo đi! – Hunđơ thét lên. – Này, cầm lấy tiền của mày, cút đi mau!
Mắt vẫn theo dõi chiếc roi da đã lại vung lên, người đàn ông rón rén tiếng về phía trước, chộp lấy đồng tiền của mình và lui ra cửa, đến đây anh ta trừng mắt nhìn Giôn trước khi lén bước ra.
Hunđơ ném lại chiếc roi da xuống dưới quầy.
– Chắc hẳn chúng lại muốn giở trò! – Y càu nhàu với Giôn khi quay nhìn các khách hàng khác đang ở trong gian hàng dành cho khách không phải người Âu.
Rót ra thứ rượu vang Kêp rẻ tiền, y nhăn mũi và quay đầu tránh cái hơi người ấm và ẩm của khách.
Những người da màu không quan tâm đến thái độ khinh miệt của “ông chủ Hunđơ” đối với họ. Khi họ đứng đợi, háo hức, mắt thao láo và thèm khát nhìn rượu chảy ồng ộc vào các cốc thì điều quan trọng đối với họ là rượu khách sạn Đại Bàng này không có vị nhạt như pha nước lã.
Khi họ đã trả tiền và ra về hết, Hunđơ mệt mỏi lui vào căn phòng của y ở phía sau quầy rượu.