Downloadsachmienphi.com

Hoa Hướng Dương Không Cần Mặt Trời

Hoa Hướng Dương Không Cần Mặt Trời - Trần Tử Khâm
Hoa Hướng Dương Không Cần Mặt Trời –

Hoa Hướng Dương Không Cần Mặt Trời

Tác Giả:

Thể Loại: Văn Học Nước Ngoài

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Hoa Hướng Dương Không Cần Mặt Trời –

Kỳ 1: Cô bé ngoan

TT – Dù bạn đang bị bệnh tật giày vò hay không, hoặc bạn thấy mình vẫn chưa hề liên quan đến nỗi đau bệnh tật, chúng ta đều không nên bỏ qua câu chuyện về Tử Khâm. Trong cuốn sách này, có những chỗ cô viết rằng lẽ ra cô phải khóc nhưng lại vẫn không khóc, đều tràn đầy tinh thần dũng cảm mãnh liệt mà mỗi chúng ta đều mong mình cũng được sở hữu!

Tử Khâm đã thể hiện sự kiên cường vào thời khắc yếu mềm nhất, và cô đã tìm được lý do để không buông xuôi. Trịnh Hoa Nguyên (nhà văn)

TT – Kỳ nghỉ hè năm lên 7 tuổi, năm đó tôi học lớp 1, cả gia đình tôi về quê thăm bà nội. Cha tôi có năm anh em trai và một cô em gái. Cha tôi là em thứ năm trong nhà. Các bác và cô tôi đều ở quê; ba chị em tôi và một lô các anh chị em họ được nô đùa thỏa thích với nhau! Bỗng một hôm cô tôi hỏi cha tôi: “Tại sao chân phải của Tử Khâm lại hơi tập tễnh?”.

Sau khi trở lại Đài Bắc, cha tôi đưa tôi đến khám tại Bệnh viện Hòa Bình (Đài Bắc) và chụp phim X-quang.

Các bác sĩ xem phim rồi nói với cha tôi: “Rất xin lỗi ông bà, cho đến nay tôi chưa thấy một tấm phim X-quang như thế này bao giờ. Chúng tôi khuyên ông bà hãy đưa cháu đến khám tại một bệnh viện lớn xem sao”.

Được một người nhà làm y tá giới thiệu, chúng tôi đến khám tại khoa xương (nhi khoa) của Tổng y viện Vinh Dân (Đài Bắc).

Bác sĩ cho chụp phim như thường lệ, chụp xong, tôi cùng cha ra phòng ngoài ngồi chờ. Kim đồng hồ nhích dần nhích dần, đến 7g bác sĩ mới gọi chúng tôi vào. Bác sĩ hơi trầm buồn, chỉ vào tấm phim X-quang và nói với cha mẹ tôi một hồi. Vì nói toàn những câu chữ nghe lạ hoắc nên tôi nghe không hiểu gì cả. Chỉ thấy ông chỉ vào những chấm lỗ chỗ trên tấm phim và nói với cha mẹ tôi về tình trạng xương của tôi. Vẻ mặt của cha mẹ tôi thật nặng nề. Cha tôi luôn nhíu mày, còn mẹ tôi thì khóc. Chỉ có tôi cứ như là người ngoài bẽn lẽn đứng đó, không hề biết rằng những sự việc sắp xảy ra sẽ làm thay đổi cả cuộc đời tôi.

Chỉ vài hôm sau đó, bệnh viện đã gọi điện đến nhà thông báo tôi phải nằm viện. Cha tôi sắp xếp ổn thỏa cho chị gái và em trai tôi, rồi đưa tôi vào nằm tại khoa xương của Bệnh viện Vinh Dân để chuẩn bị mổ.

Cho đến nay tôi chỉ còn nhớ mơ hồ về lần mổ đầu tiên ấy. Nhưng tôi không bao giờ quên đoạn đường nho nhỏ chở tôi vào phòng mổ, chiếc giường bệnh mà đứa trẻ là tôi đã nằm, hành lang hun hút quá lạnh khiến tôi rét run cầm cập, tim đập thình thịch liên hồi. Đó là lần đầu tiên tôi bị nằm trên xe để người lạ đẩy, không nhìn thấy cha thân yêu. Lòng tôi thầm kêu lên “ôi, tôi sợ lắm, mọi người cứu tôi với!”.

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo