Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Hỏi Lại Chính Mình – Mang Viên Long
Ông giáo Kiên đã mất cách đây gần mười năm. Ông là một người thầy mẫu mực, là một người cha luôn chăm lo cho tương lai của các con.
Một hôm, Vĩnh – con trai ông – tình cờ mở tủ sách cũ của ông. Anh thò tay rút một cuốn sách. Đó là cuốn “Sáu Cửa Vào Động Thiếu Thất” của Bồ Đề Đạt Ma.
Giữa sách, Vĩnh thấy một phong thư của cô Diệu Thuần ở Gò Vấp. Mở thư ra xem, anh thấy có gạch dưới mấy chữ “… Chúc anh chị hạnh phúc”. Bên cạnh, nét chữ của cha anh viết vẫn còn đậm nét: “Xin cám ơn! Điều ấy, dường như khó có được trong kiếp này…”.
Năm 1977, sau ngày giải phóng hai năm. Hạo có việc cần phải đi Tây Sơn, về muộn. Xe chỉ đến cầu Bà Gi.
Đứng trên đường đón xe, có một cô gái dáng dấp rất tiểu thơ.
Đường vắng.
Trời tối.
Mưa to.
Xe hiếm, tuy lúc ấy chỉ mới bảy giờ
Hạo quay lại đề nghị
– Hay là ta cùng đi bộ?
Nhìn quãng đường dài tối thui, tràn ngập nước – cô gái có vẻ do dự.
Hạo im lặng, một mình bước đi.
Cô gái lẽo đẽo theo sau.
Cả hai đội mưa đi giữa đường lộ vắng, tối om. Vì mang guốc cao gót, cô gái vấp ngã nhiều lần. Hạo lại lên tiếng đề nghị cầm hộ đôi guốc, để cô gái có thể giữ hai ống quần ướt sũng.
Họ cùng nhau đi trong mưa và gió, mà có lẽ, cả hai đều không cảm thấy lạnh.
Về đến gần thị trấn, đến một ngả rẽ, cô gái hỏi xin lại đôi guốc: “Anh cho em xin…”.
Từ đêm hôm ấy, Hạo không thể nào gặp lại cô gái, vì anh không nhìn rõ mặt và không hề biết tên của cô ta là gì.
Nhưng bù lại, anh có một niềm hạnh phúc lớn lao: Hạo luôn cảm thấy ấm áp và một nỗi vỗ về dịu dàng, mỗi khi nhớ lại cho dầu đã gần ba mươi năm…
Căn phòng trọ của tôi gần nhà một cặp vợ chồng trẻ, họ vừa có một đứa con đầu lòng bốn tuổi.
Họ sống với nhau vui vẻ, đầm ấm, tuy là người lao động nghèo: Người chồng trước là võ sĩ, nay đạp xích lô. Cô vợ trước là thợ may, nay buôn bán rau quả ở chợ.
Một buổi chiều cuối tháng ba, nghe tiếng la ó ồn ào của cặp vợ chồng trẻ, tôi đẩy cửa bước ra sân. Cô vợ đã chạy sang sân nhà tôi nhờ can thiệp.
Người chồng vẻ mặt hầm hầm, tay cầm khúc cây chạy theo.
Tôi nghiêm giọng:
– Có chuyện gì vậy?
Cả hai im lặng.
– Việc gì? Chú góp ý được không?
Họ vẫn đứng yên. Đưa mắt nhìn nhau
Tôi đến bên người chồng, lấy lại khúc cây trên tay cậu ta.
Người chồng lẩm bẩm, giọng vẫn còn tức giận:
– Đã hai ngày rồi, dặn mua một khúc thịt mỡ mà không chịu mua…
Tôi chỉ được sống bên mẹ vỏn vẹn có tám năm. Ở tuổi này, tôi chỉ biết Mẹ qua tiếng gọi mà thôi. Bên trong tiếng Mẹ ấy, tôi không có chút suy cảm gì nữa.
Năm tôi lên bảy tuổi, bà đau nặng, nằm liệt giường. Bà bị bệnh lao phổi. Thời ấy – 1950, trong vùng kháng chiến, làm gì có được một viên thuốc kháng sinh. Bà nằm yên trong một gian nhà cách biệt ba anh em tôi.
Nằm một chỗ trong căn buồng tối, bệnh tình ngày càng nặng, không có chút hy vọng kéo dài thêm cuộc sống, nên bà thường nhờ người giúp việc gọi tôi đến bên bà. Bà chỉ nhìn tôi. Hỏi tôi đôi câu bang quơ. Rồi bà nói: “Thôi, con đi chơi đi…”. Sau lời nói ấy, tôi hình như thấy được nét mặt vui tươi, rạng rỡ của bà!