Downloadsachmienphi.com

Katie.Com

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Katie.Com –

mười ba tuổi khi cô gặp “Mark” hai-mươi-ba-tuổi qua những dòng chat trên mạng. Là và là một vận động viên quốc gia có hạng và học trong một ngôi trường hạng sao ở Connecticut, Katie vẫn là một thiếu nữ lớp tám cô đơn và ngượng nghịu, vẫn khao khát một sự quan tâm mà cô chưa hề có từ ông bố bà nghiện rượu.

Họ hẹn gặp nhau ở Texas, nơi Katie đến dự một cuộc thi bơi, và khi cô bước vào căn phòng khách sạn, cô đã nhận ra bạn tình trên mạng của cô thực sự là loại người nào…

Dẫu sợ rằng mình không đẹp, tôi vẫn bỏ nhiều thời gian công sức để chăm chút ngoại hình.

… Sau khi chăm sóc mình trước gương xong, tôi bật radio rồi mở máy sấy tóc. Tôi nghĩ đến bộ quần áo mình sẽ mặc và hát một mình.

Tôi rất thích âm nhạc, hầu như là tất cả các thể loại. Khi còn nhỏ, mỗi lần đi xe hơi tôi thường nghe các bài hát của ban Rolling Stones, Beatles, Buddy Holly, Temptation và cả nhóm Rod Stewart mà tôi rất thích. Tôi thuộc hết lời các bài đó.

Tôi cũng thích một số bài hát mới. Tôi có thể ăn đứt bất cứ ai ở tài nhớ tên giai điệu, kể cả nhạc opera hay nhạc cổ điển. Thật không may là tôi lại hát chẳng hay lắm. tôi bảo chẳng thà bà nghe vịt đực kêu khi sắp chết còn hơn. Thật tình giọng hát của tôi tệ đến mức đó đấy. Lý do duy nhất để tôi tham gia được trong dàn hợp xướng là bởi tôi biết đệm piano một số bài nên cũng không đến nỗi hoàn toàn vô dụng.

Tôi không thích hong tóc trước gương vì như tôi đã nói, tôi ghét mấy cái gương soi lắm. Tôi không xịt keo hay bất cứ sản phẩm tạo dáng nào bởi vì tôi không muốn liều lĩnh làm hại tóc mình. Tôi luôn để xõa tóc, rẽ ngôi giữa, cắt góc sao cho có mấy lọn nhỏ lòa xòa trước mặt. Điều này cho tôi có cơ hội đùa với tóc suốt cả ngày.

Tôi biết bạn sẽ chán khi nghe tôi kể quá nhiều về mái tóc của mình, nhưng đây là chuyện quan trọng khi người ta ở tuổi mười ba. Ngoài ra, mái tóc là phần duy nhất mà tôi thích trên cơ thể mình. Cứ khoảng bảy tuần tôi lại đến thẩm viện để tỉa tóc, đảm bảo tóc luôn khỏe mạnh. Tôi phải cố gắng cật lực để ngày nào cũng có mái tóc đẹp. Nếu chẳng có thời gian hấp khô tóc cho thẳng thì tôi không gội đầu. Diện mái tóc gợn sóng mà đi ra ngoài thì thật là xấu hổ.

Sau khi tóc tai đã xong thì tôi sẽ đi thay đồ. Nếu đã học lớp tám, bạn sẽ hiểu tại sao tôi lại quan tâm chuyện người ta mặc gì mỗi ngày đến thế. Tôi thì bao giờ cũng thích áo quần, nhưng hồi mười ba tuổi thì tôi bị chúng ám ảnh ghê gớm. Âm thầm không nói với ai, tôi tự lên lịch cho mình chọn những bộ trang phục khác nhau mà tôi sẽ mặc hàng ngày. Thực sự tôi không nghĩ rằng mình sẽ lên lịch được cho cả năm, nhưng tôi vẫn muốn lên lịch được xa chừng nào tốt chừng ấy.

Vào mỗi đầu năm, tôi lại lên lịch xem mình sẽ mặc những bộ nào hằng ngày trong vòng ít nhất là bốn tháng, có thể bốn tháng rưỡi. Tôi đoán rằng đến lúc đó cha mẹ tôi sẽ dẫn tôi đi shopping, và tôi đã không lầm.

Tôi có hai điều luật về việc ăn mặc của mình. Luật thứ nhất là về giày dép. Dù đã nên bộ cánh nhưng có phải chỉ vì mang đôi giày hay đôi dép khác mà bộ cánh này trở thành bộ cánh khác đâu.

Luật thứ hai: không bao giờ mặc quần áo của người khác hay mặc cái gì quá cũ dù tôi chưa từng mặc. Tôi có một bộ vét kiểu gấu nhồi bông mà tôi chưa mặc bao giờ. Nhưng dù vậy đi nữa, nó cũng đã cũ nên mặc nó để làm thành một bộ cánh mới là trái với điều luật của tôi.

Tôi đoán bạn có thể cho rằng phong cách của tôi là hoàn hảo đối với một học sinh trung học sống vùng quê Martha Stewart. Tất cả trang phục của tôi mang nhãn hiệu J.Crew và Gap. Quần kaki, sơmi Oxford, áo phông, áo len dài tay cột quanh cổ. Tôi chỉ mặc màu trơn không in. Không có gì khác thật sự hợp với tôi ngoại trừ váy xếp li và vớ ngắn. Hầu hết bạn bè tôi có cùng gu ăn mặc như tôi. Chúng tôi không bao giờ mang vớ dài. Nhưng chúng tôi mặc quần jean. Tôi thường mặc quần jean hiệu Gap. Mẹ tôi không hiểu rằng chúng đáng giá thêm 10 đôla nữa, nhưng sự thật là chúng đáng, bởi vì chúng được giặt nhiều hơn và bạc màu hơn.

Mọi người tôi biết đều như một kẻ bị ám. Hai đứa bạn cùng lớp với tôi Sandra và Erin lên kế hoạch ăn mặc trước cho cả tuần. Thậm chí chúng còn tạo ra một hệ thống trao đổi luân phiên toàn bộ tủ quần áo của chúng cho nhau.

Lớp 8 là năm đầu tiên học sinh nữ bắt đầu mặc váy và áo đầm đến trường. Đứa con gái cạnh nhà tôi học lớp nghiên cứu xã hội luôn luôn mặc váy mỗi khi cô nàng cố lôi kéo sự chú ý của gã trai nào đó. Sao mà tội nghiệp thế. Tôi thì chỉ mặc váy trong những ngày học thể dục mà thôi. Bằng cách đó tôi có thể mặc quần lửng thể dục vào ở phía dưới váy và không ai phải thấy tôi trong bộ đồ lót cả.

Điều đó khiến tôi nhớ hồi đó tôi ghét đôi chân mình đến mức nào, tới giờ tôi vẫn ghét y nguyên như vậy. Hồi 13 tuổi tôi đã là người có cặp đùi to nhất thế giới rồi. Đùi to vật đến mức mẹ tôi chả bao giờ mua cho tôi cái váy nào ngắn trên đầu gối cả.

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo