
Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Lời Nói Dối Thứ Ba – Agota Kristof
Tôi ngồi tù tại cái thành phố nhỏ thời thơ ấu. Không phải là một nhà tù thực sự, đó
là một phòng giam trong ngôi nhà của cảnh sát địa phương, một tòa nhà hai tầng như
biết bao những nhà khác của thành phố.
Phòng giam của tôi xưa kia là một xưởng giặt, cửa và cửa sổ trông ra sân. Những
chấn song cửa sổ đã được gắn vào bên trong để cho không ai có thể chạm vào và đập
vỡ kính. Một góc vệ sinh được che sau một cái riđô. Giáp với một bức tường, có một
cái bàn và bốn cái ghế gắn chặt xuống đất, giáp với bức tường phía trước có bốn cái
giường có thể gập xuống. Ba cái đã được gập.
Chỉ có một mình tôi trong phòng giam. Trong thành phố này có rất ít tội phạm, và
khi có, người ta lập tức đưa đến thành phố bên, thủ phủ của vùng này cách đây hai
mươi cây số.
Tôi không phải là tội phạm. Tôi ở đây là do giấy tờ của tôi không hợp lệ, hộ chiếu
của tôi hết hạn. Với lại tôi cũng có nợ tiền.
Buổi sáng, người coi tù mang đến cho tôi bữa sáng, sữa, cà phê, bánh mỳ. Tôi uống
chút cà phê rồi tôi đi tắm. Người coi tù ăn nốt bữa sáng của tôi và quét dọn phòng
giam. Cửa để mở, tôi có thể ra sân nếu tôi muốn. Đó là một cái sân có tường cao phủ
dây trường xuân và nho dại bao quanh. Đằng sau một bức tường, ở phía trái khi ra
khỏi phòng giam là một cái hành lang có mái che của một trường học. Tôi nghe tiếng
trẻ con cười, đùa, la hét trong giờ ra chơi. Khi tôi còn bé, trường học đã ở đó rồi, tôi
nhớ, dù tôi không bao giờ đến trường, nhưng nhà tù thì hồi đó lại ở nơi khác, tôi cũng
nhớ bởi vì tôi đã đến đó một lần.
Buổi sáng một giờ, và buổi tối một giờ, tôi đi bộ ngoài sân. Đó là thói quen tôi đã
có từ thuở nhỏ, khi tôi mới lên năm, tôi đã buộc phải tập đi.
Điều này khiến người coi tù khó chịu, vì lúc đó tôi không nói và không nghe một
câu hỏi nào.