Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Màn Đêm – Linda Howard
Người góa phụ trẻ tuổi Cate Nightingale và cặp sinh đôi bốn tuổi – tình yêu cuộc sống của cô, đã chuyển tới Trail Stop, Idaho mua và điều hành một nhà nghỉ bed and breakfast. B&B của Cate nhanh chóng trở thành trung tâm trò chuyện thân mật của thị trấn nhỏ thôn dã, nơi tận cùng của con đường mòn.
Khi khách hàng của cô, Jeffrey Layton biến mất qua lối cửa sổ phòng mình, sự tò mò của Cate đã được khơi dậy. Nhưng khi cô nhận được một cú điện thoại đáng ngờ liên quan đến chiếc xe thuê của ông ta, trực giác nói với cô rằng có điều gì mờ ám về người đàn ông này.
Ngay sau đó, hai gã đàn ông lực lưỡng ăn mặc bảnh bao không rõ từ nơi nào đến thuê phòng; trước khi cô biết chuyện, chúng đã dí súng vào cô đòi đồ đạc của gã đàn ông mất tích.
Người đàn ông chăm chỉ trở thành người anh hùng Cal Harris. Dưới sự che chở của màn đêm, cuối cùng Cate cũng nhận ra Cal Harris là người đàn ông được khao khát. Bỏ đi bộ yếm rộng thùng thình, nhuốm đầy vết dầu mỡ, anh xóa bỏ trong đầu cô về hình ảnh một người chăm chỉ gầy gò, nhút nhát nhưng hữu ích, thế vào đó là một người kiên định, rắn như đá tạc, cực kỳ chắc chắn về bản thân và năng lực của chính mình. Anh sẽ mạo hiểm cuộc sống của bản thân vì mọi người mà không một giây do dự. Cate và Cal cùng nhau cố gắng cứu giúp thị trấn khỏi bị cô lập trước những kẻ tấn công đang tới gần.
Chương 1
VỊ KHÁCH ĐANG Ở CĂN PHÒNG SỐ 3 của nhà nghỉ Bed and Breakfast Nightingale – căn phòng mà Cate Nightingale thầm liên tưởng tới căn phòng của đấng mày râu vì nó hầu như mang một vẻ nam tính đơn điệu, dừng ở ngưỡng cửa phòng ăn, rồi như ngay lập tức ông bước lùi khỏi tầm nhìn. Phần lớn khách hàng quen thuộc đang thưởng thức bữa sáng của Cate thậm chí không chú ý tới sự xuất hiện ngắn ngủi của người đàn ông; những người này có khả năng không nghĩ ngợi gì về chuyến khởi hành vội vã của ông ta. Người dân nơi đây – ở Trail Stop, Idaho, có xu hướng quan tâm tới công việc của bản thân mình, còn nếu một trong những vị khách của cô không có tâm trạng ngồi ăn cùng, với họ thế cũng chẳng sao.
Bản thân Cate chú ý tới ông ta chỉ vì cô đang bê một đĩa giăm bông thái lát từ nhà bếp lên cùng lúc, mà cửa nhà bếp mở ra hành lang bên ngoài dẫn vào phòng ăn. Cô ghi nhớ một điều là sẽ lên gác ngay khi có cơ hội, xem ông ta – tên ông ta là Layton, Jeffrey Layton – có muốn cô mang lên một khay đồ ăn sáng. Đơn giản và dễ hiểu, vài vị khách không thích ăn với người lạ. Mang lên một khay đồ ăn không có gì là bất thường.
Nhà nghỉ B&B của Nightgale đã mở cửa được gần ba năm. Mảng ‘giường ngủ’ trong kinh doanh thường chậm, nhưng ‘ăn sáng’ thì đang nở rộ. Mở cửa phòng ăn của cô cho dân chúng tới ăn sáng là một tai nạn may mắn. Thay vì có một bàn ăn lớn nơi mọi người sẽ ngồi cùng nhau – đấy là giả định cả năm phòng trọ của cô được lấp đầy cùng lúc, điều mà chưa từng xảy ra – cô đã kê năm bàn nhỏ, mỗi bàn bốn chỗ ngồi, trong phòng ăn nên các vị khách có thể ngồi ăn tương đối riêng tư nếu họ muốn. Người dân trong cộng đồng nhỏ bé nhanh chóng nhận ra nhà nghỉ Nightingal đang phục vụ vài đồ ăn khá ngon, và trước khi cô biết chuyện, mọi người đã hỏi có ổn không nếu họ ghé qua làm một cốc cà phê vào buổi sáng, hay có thể có một trong những chiếc bánh xốp nhân việt quất cũng được.
Vì là người mới đến cô muốn hòa nhập, cũng bởi vì cô đã thêm chỗ ngồi, cô trả lời được, mặc dù trong thâm tâm cô rên rỉ với ý nghĩ về những chi phí phát sinh. Rồi, khi họ cố gắng trả tiền cho cô, cô không biết phải tính thế nào, vì chi phí bữa sáng đã bao gồm trong tiền thuê phòng; cô buộc phải thủ công làm một thực đơn giá cả và dán trên hiên nhà gần cửa phụ, nơi người dân địa phương thường dùng, thay vì đi bộ vòng qua đằng trước ngôi nhà cổ rộng rãi. Trong vòng một tháng cô đã ép được chiếc bàn thứ sáu vào phòng ăn, nâng tổng số sức chứa lên hai mươi tư chỗ. Thậm chí, thỉnh thoảng như thế vẫn không đủ, đặc biệt nếu cô có khách cư trú. Chẳng phải là bất thường nếu thấy vài người dựa vào tường nhấm nháp cà phê và thong thả ăn bánh xốp nướng khi tất cả chỗ ngồi đều kín.
Hôm nay, tuy vậy, là ngày Scone Day. (Scone: là một loại bánh mỳ thường để ăn sáng rất phổ biến.) Mỗi tuần một lần cô nướng bánh mỳ thay vì bánh xốp. Lúc đầu dân chúng địa phương, chủ yếu đến từ các trang trại và công ty đốn gỗ, đã nhìn đầy ngờ vực vào thứ ‘bánh quy lạ mắt,’ nhưng bánh mỳ nhanh chóng trở thành một đồ ăn ưa thích. Cô từng thử nhiều vị khác nhau, rồi van ni dễ dàng được chấp nhận vì dù sao, nó cũng gần với vị mứt mà khách hàng thích thú.