Downloadsachmienphi.com

Mối Tình Kỳ Lạ Trên Tàu Titanic

Mối Tình Kỳ Lạ Trên Tàu Titanic - Didier Decoin
Mối Tình Kỳ Lạ Trên Tàu Titanic –

Mối Tình Kỳ Lạ Trên Tàu Titanic

Tác Giả:

Thể Loại: Văn Học Nước Ngoài

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Mối Tình Kỳ Lạ Trên Tàu Titanic –

Vác một con bê non trên vai, anh cắm cổ chạy.

Trước khi lao đi, anh đã tự tay trói chân con vật bằng dây gai. Nếu trói không kỹ, con bê sẽ giẫy giụa làm cho người vác mất thăng bằng, sẽ ngã chúi mũi vào những vũng nước đọng trên bến cảng. Người và vật sẽ lăn lông lốc dưới chân đám phụ nữ khiến họ lúc đó sẽ lấy tay che miệng cười khúc khích.

Các bà vợ chủ tầu không có ý đặc biệt ác độc gì đâu, song cái cảnh một đấng nam nhi ôm con bê ngã sóng soài thật sự là trò chơi hiếm có. Không có cảnh ấy, thì dù cuộc đua ít khi kéo dài quá một giờ, kể cả thời gian chuẩn bị, người xem vẫn cảm thấy sốt ruột. Phải nói rằng chuyện ấy năm nào cũng vậy. Cuối tháng ba, trời còn lạnh, có khi lại mưa, chẳng có gì che chắn được. Nước mưa làm mũ, mạng ướt sũng, giây bẩn lên váy áo lòa xòa.

Horty cảm thấy hơi nóng của thân con vật cháy bỏng sau gáy. Nước đái của nó ròng ròng chảy dọc lưng chàng công nhân bốc vác, hòa vào mồ hôi người, ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng. Từ khi tham dự cuộc thi, Horty luôn nghĩ cách để con bê khỏi đái. Nó vãi đái là vì sợ. Horty đã thử thắt dương vật nó lại, song làm thế nó bị dau, càng giẫy giụa tợn. Anh cũng cố bắt nó đái trước khi vác lên vai. Nhưng ép mãi bụng dưới của nó, nó lại hoảng hốt không đái được. Hoặc có chịu đái thì không bao giờ đái hết.

Cách đây hai, ba năm, Horty và anh em bốc vác ở cảng đã đề nghị các chủ tầu thay con bê bằng một khối hàng tương đương nhưng bất động, như là mấy bao tải cát chẳng hạn. Giới chủ tầu tỏ ra nghiêm túc, họp hội nghị hẳn hoi để xét đề nghị ấy. Sáu giờ chiều, họ triệu tập mọi người ra bến, giải thích: không thể thay con bê được, vì người sáng lập giải này đã dứt khoát muốn rằng phải là con bê. Đã xem lại di chúc của ông ta, điều khoản này nói rất rõ. Vả lại, có vác con bê thì cuộc thi mới hấp dẫn. Tiếng rống hoảng hốt của con vật cũng tạo nên không khí ngày hội, không kém gì tiếng vỗ tay cổ vũ của các bà các cô, tiếng quàng quạc của chim biển, tiếng nhạc, tiếng gió, cùng những tiếng chuông nhà thờ, tiếng còi tầu gióng lên từng hồi để chào mừng người thắng cuộc.

Khi Horty lao được tới gần chiếc bục trên có đội kèn trống đang chơi, là anh đã chạy được một mạch tám phút.

Nước đái bê đã lạnh toát trên da thịt anh, anh không ngửi thấy mùi khai hăng hắc nữa, nó đã bay hơi tỏa hết về phía sau rồi.

Chưa bao giờ Horty chạy nhanh đến thế. Cũng chưa bao giờ khổ nhục đến thế. Anh có cảm tưởng đang ngậm một cục lửa trong cổ họng, như một khối đờm không tài nào khạc ra nổi. Lục phủ ngũ tạng trong ngực và bụng như phình lên ghê gớm, thúc vào sườn như muốn mở tung lồng ngực để len lỏi, rồi chọc thủng làn da hòng thoát ra ngoài. Từng lúc, máu dồn lên đầu anh dữ dội đến mức đôi mắt không nhìn thấy gì vì bị một làn sương mù đỏ ối bao phủ. Tối đêm đột ngột và lạnh lẽo trùm lên người anh. Đôi chân lơ lửng như không còn dẫm lên nền đá lát bến. Trong chốc lát, anh đang chạy bồng bềnh trên mây. Như vậy cũng có thể là một chút nghỉ ngơi êm ái, song thực ra không phải, vì đám mây lỗ chỗ những lỗ thủng dẫn tới hư vô.

Horty nhìn thấy những dùi trống của đoàn nhạc khua lên nhặng xị, nhưng không nghe thấy gì, kể cả tiếng kèn đồng. Không nghe tiếng cổ vũ của các chủ tầu, họ vừa tung mũ vừa la hét. Các vụ cá cược, mặc dù bị cấm đoán, năm nay hình như đã đạt mức kỷ lục. Lúc này Horty chạy trong một thế giới yên lặng như tờ, không có gì khác ngoài sự đau đớn của thân xác anh, và phần nào của con bê trên vai anh.

Chỉ còn chạy chừng hai phút nữa, là anh sẽ tới đoạn nguy hiểm nhất, đoạn mà, như tất cả những năm trước, anh tưởng sẽ đứt hơi mà chết. Mà có lẽ lần này chết thật. Anh chạy mà như mê không biết gì, chỉ đôi chân là cứ guồng miết. Chính đôi chân ấy sẽ chịu hết gánh nặng, giúp anh vượt qua cái chết. Với điều kiện là đừng vấp. Vấp ngã giữa lúc đang mê mê tỉnh tỉnh này, thì không thể đứng dậy. Hết sức lực rồi. Thông thường tới cách tấm ván hẹp bắc cầu từ bến lên boong tầu khoảng trăm mét, thì Horty định thần trở lại. Anh cảm ơn đôi chân đã mang anh tới được đây. Anh lúc lắc đầu, xua đi bóng đêm, xua đi cái chết. Mồ hôi ướt đầm mái tóc, rơi như mưa xuống đất, trong đó thỉnh thoảng có lẫn chút máu từ mũi hoặc tai chảy ra. Anh cắn chặt lưỡi để khỏi thét lên, trở lại làm chủ thể xác và mọi giác quan, chuẩn bị vượt chặng kết thúc.

Ván cầu hẹp. Sáng sớm có mưa, mà gió thì chưa đủ mạnh để thổi khô, nó trơn nhẫy như có ai xát xà phòng. Chỉ một quẫy cựa nhỏ của con bê, một bước hụt của bàn chân, là Horty sẽ rơi tõm xuống nước. Cả tấm thân nóng rực như lửa và khắp người đau như giần này mà đột nhiên dìm xuống nước lạnh, ắt dẫn đến ngừng thở. Anh sẽ há hốc mồm ra mà chìm nghỉm, sức nặng của con bê sẽ nhấn anh chìm nhanh hơn. Anh sẽ bị hút xuống đáy tầu. Hoặc áo anh sẽ vướng vào cánh chân vịt, giữ thịt anh ở đó như người bị đóng đinh câu rút.

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo