Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Món Quà Của Người Lữ Hành – Andy Andrew
“Món quà của người Lữ Hành” là câu chuyện về cuộc hành hành trình xuyên thời gian và không gian, gặp gỡ những vĩ nhân từ Linhcoln đến Columbus, từ Anne Frank đến Thiên thần Gabriel…, David- người đàn ông từng ở đỉnh cao của quyền lực và thành công bị biến thành một gac thất nghiệp thảm hại – đã chuyện trò và chia sẻ với những vĩ nhân ấy những khoảnh khắc.
Cuộc đời là một sân khấu và mỗi người phải đóng một vai, để hoàn thành xuất sắc vai diễn đó thì bạn phải là người can đảm, có tấm lòng khoan dung, sẵn sàng giúp đỡ người khác… Đó cũng chính là những phẩm chất mà David rút ra qua chuyến du hành vươt thời gian của mình. Đó là 7 phẩm chất: Trách nhiệm, Kiếm tìm trí tuệ, Luôn hành động, Kiên định, Luôn chọn niềm vui, Khoan dung, và Kiên trì. Ước mơ, niềm tin và lòng yêu thương quan trọng hơn kiến thức kinh nghiệm và sự đủ đầy vật chất. Tương lai sẽ thuộc về những người tin vào vẻ đẹp của Ước mơ.
Món quà của người Lữ Hành đưa ra thông điệp về sự lựa chọn của một con người: Quan điểm, thái độ mới là điều tạo nên sự khác biệt giữa thành công và thất bại.
“Một cuộc hành trình thú vị đến không ngờ! Andy Andrews đã thu nhỏ Con Đường Đi Sáng Suốt Nhất trong cuốn sách”. (TS. Denis Waitley, Nhà văn, tác giả cuốn sách “Seeds of Greatness”)
Trước khi trở thành cuốn sách Best seller 17 tuần liên tục của New York Times và đứng đầu nhiều bảng xếp hạng sách danh tiếng khác tại Mỹ, Món quà của người lữ hành từng bị các nhà xuất bản từ chối bản thảo đến 51 lần. Hiện cuốn sách đã được dịch ra gần 20 ngôn ngữ trong đó có cả chữ nổi Brailes dành cho người khiếm thị.
“Tôi… tôi bị sa thải ư?” David lắp bắp. “Tôi bị sa thải chỉ vì dùng điện thoại ư?” Ông Marshall đứng ở đó, tay bắt chéo. “Con gái tôi bị ốm.” Ông không nói một lời. David tỏ ra vô cùng hoài nghi. Anh chỉ về phía chiếc điện thoại. “Đó là vợ tôi gọi cho tôi bởi vì con gái tôi đang ốm.” David dừng lại, lần này anh nói gần như thì thầm: “Con gái tôi bị ốm.” Đưa tay lên rồi hạ tay xuống trong bộ dạng bất lực và lắc lắc đầu, David quay lưng và đi chầm chậm về phía cánh cửa.
Khi đến chỗ chiếc xe, David sờ soạng tìm chiếc chìa khóa và cười lớn. Anh đã bực dọc bởi chiếc xe không chịu khởi động. Anh thấy mình đang tự nói với chính mình: “Ông Marshall, xe tôi không khởi động được. Tôi có thể dùng điện thoại của ông được không?” Xoay chiếc chìa khóa trong bộ phận khởi động, David lại cười khi chiếc xe nổ máy trở lại.
Anh nghĩ: “Rõ ràng là tôi đang cười bởi tôi đang kiệt sức.” Khi David điều khiển chiếc xe lăn khỏi bãi đậu xe của cửa hàng máy tính, anh băn khoăn tự hỏi: “Nếu tôi đủ tỉnh táo để nhận ra chứng điên loạn thì liệu có phải như thế nghĩa là tôi hoàn toàn bình thường không?” Anh lại cười. Lần này thì anh đã cười thật sự cho đến khi bật khóc.
Lái xe băng qua giao lộ giữa các tiểu bang, David bắt đầu trở về nhà. Đường khá vắng vẻ và lúc đó mói là 11 giờ 15. Chẳng có lý do gì anh phải về nhà và kể ngay cho Ellen nghe về sự kiện trọng đại này. David nghĩ: “Ellen không đáng phải chịu đựng chuyện này. Chắc chắn Jenny cũng không bao giò chọn mình làm cha nếu con bé có thể làm thế. Một năm về trước, mình đứng trên đỉnh thế giới và giờ thì mình thậm chí không thể chăm lo cho chính gia đình của mình.”
David nhún vai, cúi đầu và đan hai tay vào nhau. “Ôi, Chúa ơi”, anh kêu lớn. “Ôi, Chúa ơi…” Anh ngừng lại và giữ yên lặng trong gần một phút. “Ôi, Chúa ơi…”, anh lại tiếp tục kêu lên. Rồi một phút sau, anh lại nhấn ga chiếc Colt và lái thẳng ra đường cao tốc. “Thậm chí mình cũng không thể cầu nguyện”, anh nghĩ.
Trong cơn khủng hoảng, David chọn lối ra Grayton. Cách nhà mình gần 60km, anh lái xe một cách vô thức đến một nơi không xác định. Anh nghĩ: “Cũng giống như cuộc sống của mình vậy, chẳng đi đến điểm cụ thể nào, chẳng có chỗ nào đặc biệt. Chẳng phải mình vẫn thường xuyên nghĩ rằng mình có mục đích sống đó sao?” David băn khoăn: “Có phải mình đang đạt được cái gì đó chăng?”