Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Nằm Cạnh Bên Em – Linda Howard
Đại dương thật có sức thôi miên. Dione thả hồn mình trôi theo nó, thanh thản quan sát những con sóng màu ngọc lam cuộn lên trên bờ cát trắng. Nàng không thuộc dạng người ăn không ngồi rồi, nhưng lúc này nàng hoàn toàn thoải mái ngồi ở hiên ngôi nhà thuê bên bờ biển. Đôi chân dài rám nắng màu mật ong của nàng đang vắt chéo, gác lên thành lan can, nàng chẳng làm gì hơn là ngắm nhìn những con sóng và lắng nghe tiếng nước lên xuống. Những con hải âu trắng lượn qua lại trong tầm mắt, tiếng kêu the thé của chúng góp thêm vào bản nhạc của gió và nước. Bên phải nàng, trái cầu mặt trời khổng lồ màu vàng đang chìm dần vào xuống nước, làm biển cháy rực lên. Cảnh tượng này có thể được chụp thành một bức ảnh đẹp tuyệt, nhưng nàng lại chẳng muốn rời khỏi chỗ ngồi đi lấy máy ảnh một chút nào. Đó là một ngày đẹp trời và nàng đã chẳng làm gì tích cực hơn mà chỉ ăn mừng ngày này bằng cách đi dạo trên bãi cát và bơi trong làn nước xanh trong pha lẫn màu lục của vịnh Mexico. Lạy Chúa, thế này mới là cuộc sống chứ! Thật là tuyệt vời, gần như là tội lỗi. Đây thật là một kì nghỉ hoàn hảo!
Suốt hai tuần nàng lang thang trên bãi cát trắng như đường ở thành phố Panama, Florida, tận hưởng hạnh phúc và lười biếng. Chẳng có chiếc đồng hồ nào trong ngôi nhà bên bờ biển, thậm chí nàng cũng chẳng đeo đồng hồ của mình kể từ khi nàng đến đây bởi thời gian chẳng hề quan trọng. Không quan trọng nàng thức dậy lúc mấy giờ, nàng biết nếu cảm thấy đói và không muốn nấu ăn, nàng sẽ luôn có thể kiếm được thứ gì đó để ăn ở gần đấy. Trong suốt mùa hè, Miracle Strip không hề ngủ. Có những bữa tiệc thâu đêm suốt sáng cứ lặp đi lặp lại từ lúc kết thúc năm học cho đến cuối tuần của ngày lễ Ngày Lao Động. Sinh viên và những người độc thân tìm thấy những khoảng thời gian vui vẻ ở đây, những gia đình tìm thấy một kì nghỉ thoải mái không phải bận tâm gì tại đây. Và một người nữ chuyên gia mệt mỏi chỉ muốn có một cơ hội để xả hơi và thư giãn cũng đã tìm thấy điều đó ở bên cái vịnh đẹp rực rỡ này. Nàng cảm thấy hoàn toàn được tái sinh sau hai tuần cực kì thích thú tại đây.
Một chiếc thuyền buồm với cánh buồm rực rỡ như một con bướm đã làm nàng chú ý, và nàng quan sát nó chậm rãi trôi nương theo gió hướng về bờ. Nàng đã quá bận rộn nhìn ngắm cái thuyền tới mức không nhận ra một người đàn ông đang đến gần chỗ nàng ngồi cho tới khi anh ta bước lên và làm rung cái sàn gỗ đánh động nàng. Chẳng hề vội vã, nàng quay đầu lại, cử chỉ duyên dáng và nhàn nhã nhưng cả cơ thể nàng đột ngột co lại và chuyển sang trạng thái sẵn sàng hoạt động, mặc dù trên thực tế nàng vẫn giữ dáng ngồi thư giãn.
Người đàn ông cao với mái tóc màu xám đang đứng nhìn chằm chằm vào nàng. Cảm nhận đầu tiên của nàng là anh ta không thuộc về nơi này. P.C, tên gọi của thành phố nghỉ dưỡng này, là một khu thư giãn và bình dân. Người đàn ông này vận trên người một bộ comple ba mảnh đầy đủ màu xám hoàn hảo không chê vào đâu được, chân anh ta đi một đôi giày Ý da thật. Dione thầm đoán rằng đôi giày của anh ta chắc đã đầy những cát.
“ Cô Kelley?” anh ta hỏi lịch sự.
Đôi lông mày thanh tú của nàng nhướn lên khó hiểu nhưng nàng đã rút chân về và đứng lên giơ bàn tay ra: ” Vâng, tôi là Dione Kelley và ông là …?”
“ Richard Dylan” anh ta đáp, nắm lấy bàn tay của nàng và lắc mạnh. “Tôi nhận ra là tôi đang quấy rầy kì nghỉ của cô thưa cô Kelley, nhưng có một chuyện rất quan trọng tôi muốn nói với cô.”
“ Mời ngồi,” Dione lịch sự chỉ vào cái ghế còn trống bên cạnh nàng. Nàng lại quay trở lại dáng ngồi ban đầu, vắt chéo hai chân và gác bàn chân lên thành lan can. “Tôi giúp gì được ông đây?”
“Chắc chắn là giúp được,” anh lặng lẽ trả lời. “ Tôi đã viết cho cô một bức thư vào khoảng sáu tuần trước đề cập tới một bệnh nhân mà tôi muốn cô điều trị: Blake Remington.”
Dione hơi cau mày. “Tôi nhớ rồi. Nhưng chẳng phải là tôi đã trả lời thư của ông, thưa ông Dylan, trước khi tôi đi nghỉ rồi sao? Ông chưa nhận được nó à?”
“ Vâng, tôi đã nhận được.” anh ta thừa nhận. “ Tôi đến đây để xin phép yêu cầu cô một lần nữa xem xét lại lời từ chối này. Có một vấn đề ở đây là tình trạng của cậu ta ngày càng xấu đi nhanh chóng. Tôi muốn thuyết phục cô rằng cô có thể -”
“ Tôi không phải là một siêu nhân,” nàng nhẹ nhàng cắt ngang. “Và tôi còn những bệnh án khác vẫn còn đang xếp hàng. Tại sao tôi phải xếp ông Remington lên trước những người khác khi mà tình trạng của họ cũng xấu như của ông ấy?”
“ Họ có sắp chết không?” anh ta hỏi thẳng thừng.