Downloadsachmienphi.com

Người Giúp Việc

Người Giúp Việc - Kathryn Stockett
Người Giúp Việc –

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Người Giúp Việc –

MAE MOBLEY chào đời vào một sáng sớm Chủ nhật hồi tháng Tám năm 1960. Trẻ con nhà thờ, chúng tôi hay gọi thế đấy. Chăm nom trẻ con da trắng, ấy là nghề của tôi, ngoài việc nấu nướng và dọn dẹp. Có tới mười bảy đứa đã từng qua tay tôi coi sóc. Tôi biết cách ru chúng ngủ, dỗ chúng nín khóc, và cho chúng ị vào bô trước cả khi chúng ra khỏi giường mỗi sáng.

Nhưng cả đời tôi chưa từng thấy đứa bé nào lại gào thét như Mae Mobley Leefolt. Cái ngày đầu tiên tôi bước chân vào nhà, con bé ở đó, đỏ lựng và khóc ngằn ngặt vì cơn đau bụng, nó cào cấu bình sữa như thể đó là một cây củ cải thối. Cô Leefolt ấy, cô ta nhìn chòng chọc chính đứa con rứt ruột của mình bằng vẻ mặt khủng khiếp. “Tôi đã làm gì sai kia chứ? Sao tôi không dỗ nó được?”

Nó? Dấu hiệu đầu tiên tôi nhận thấy: cảnh này có gì đó không ổn.

Vậy là tôi ẵm đứa trẻ đỏ hỏn đang kêu gào thảm thiết ấy trên tay mình. Ép chặt nó lên hông cho hơi thở được thông và chỉ chưa đầy hai phút sau Bé Con đã nín khóc, nhoẻn miệng cười hớn hở với tôi giống hệt bây giờ. Nhưng cô Leefolt ấy, cô ta chẳng thèm động đến con mình suốt cả ngày hôm đó. Tôi đã thấy nhiều phụ nữ mắc chứng trầm cảm sau sinh. Tôi đồ là lại bệnh đấy chứ gì.

Cô Leefolt có vài đặc điểm thế này: không chỉ cau có suốt ngày, cô ta còn gầy nhẳng cù nheo nữa. Hai chân khẳng khiu bé tí, như thể vừa hết lớn mới tuần trước thôi. Hai mươi ba tuổi đầu mà trông cô lỏng không chẳng khác nào một thằng bé mười bốn tuổi. Cả tóc cô cũng mỏng dính, nâu nâu, thưa thớt. Cô ta cố đánh cho bồng lên nhưng nom càng mỏng hơn. Khuôn mặt cô hệt như hình con quỷ đỏ in trên hộp kẹo cay, cằm nhọn hoắt cũng na ná thế. Thật ra, cả thân hình cô ta chỉ toàn những cục với góc đầy xương xẩu, chẳng trách cô không dỗ được con bé. Trẻ con thích béo cơ. Thích rúc mặt vào nách mình mà ngủ ấy. Chúng thích cả những cẳng chân nung núc thịt. Tôi biết quá đi chứ.

Đến khi đầy tuổi, Mae Mobley đã lẽo đẽo bám đuôi tôi khắp nơi cùng chốn rồi. Cứ tầm năm giờ chiều là nó bám lấy chiếc giày Dr. Scholl của tôi, rồi lê đi khắp nhà, khóc thổn khóc thức cứ như tôi sẽ chẳng bao giờ quay trở lại nữa. Cô Leefolt ấy, cô ta nheo nheo mắt lườm tôi cứ như tôi đã làm gì sai không bằng khi tôi cố gỡ con bé đang lu loa ầm ĩ khỏi chân mình. Tôi đồ rằng đã để người khác nuôi con mình rồi thì phải chịu vậy thôi.

Giờ Mae Mobley đã lên hai. Con bé có đôi mắt nâu to tròn và những lọn tóc loăn xoăn màu mật ong. Nhưng cái chấm hói phía sau đầu con bé phá hỏng hết cả. Nó cũng có cả nếp nhăn giữa hai chân mày mỗi lúc lo lắng, giống hệt nó. Các nét đều được, mỗi tội Mae Mobley béo quá. Rồi nó sẽ chẳng thành hoa khôi nọ kia được đâu. Tôi nghĩ cô Leefolt lấy thế làm khó chịu, nhưng Mae Mobley vẫn là đứa trẻ đặc biệt của tôi.

Tôi đã mẤt đỨa con trai cỦa mình, thằng Treelore, ngay trước khi bắt đầu giúp việc cho cô Leefolt. Nó mới hai tư tuổi. Đang độ đẹp nhất của đời người. Sống bao nhiêu ngày trên mặt đất này tưởng cũng chưa đủ.

Nó đã tậu được một căn hộ xinh xinh mạn phố Foley. Nó đang cặp với một cô bé rất dễ thương tên Frances mà tôi chắc là hai đứa rồi sẽ cưới thôi, nhưng cứ động mấy chuyện kiểu này thì thằng bé chậm chạp lắm. Chẳng phải nó đang kiếm mối tốt hơn đâu, chỉ tại nó là đứa hay nghĩ ngợi. Nó thường đeo cái kính to đùng và chúi mũi vào đọc sách suốt ngày đêm. Nó còn đang bắt tay vào viết hẳn một cuốn sách riêng, kể chuyện một người da màu sinh sống và làm việc ở Mississippi. Trời thần ạ, tôi hãnh diện lắm. Nhưng đến một đêm nó nán lại xưởng Scanlon-Taylor để làm việc đến khuya, kéo lê mấy tấm cốp pha hai nhân bốn ra xe tải, vụn đâm xuyên cả bao tay. Nó quá nhỏ thó để làm loại công việc ấy, quá gầy gò, nhưng nó cần việc này.

Nó mệt. Trời thì mưa. Nó trượt chân ngã xuống cầu dỡ hàng, rơi vào đúng đường xe đi. Người tài xế lái máy kéo không nhìn thấy nên đã cán dập phổi nó trước khi thằng bé kịp trở mình. Đến khi tôi kịp hay tin, thì nó đã chết rồi.

Ngày hôm đó cả thế giới quanh tôi biến thành một màu đen sì. Không khí đen sì, mặt trời đen sì. Tôi nằm bẹp trên giường và nhìn chòng chọc lên bốn bức tường đen sì ở nhà. Ngày nào Minny cũng đến để xem tôi còn thở không. Mất ba tháng nữa tôi mới chịu hé mắt nhìn ra cửa sổ, để xem thế giới có còn ở đó chăng. Tôi đã ngạc nhiên biết bao khi thấy trái đất này chẳng ngừng quay chỉ vì con tôi đã ngừng thở.

Năm tháng sau đám tang, tôi lê mình khỏi giường. Tôi mặc bộ đồng phục trắng và đeo sợi dây vàng mảnh lên cổ và đến phụ việc cho cô Leefolt vì cô vừa mới sinh con. Song chẳng bao lâu sau, tôi nhận ra trong mình có gì đó đã đổi khác. Một hạt giống đắng cay đã gieo vào lòng tôi. Tôi thấy mình chẳng còn cởi mở như trước nữa.

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo