Downloadsachmienphi.com

Nhân Chứng Bảy Tuổi

Nhân Chứng Bảy Tuổi - Linda Barnes
Nhân Chứng Bảy Tuổi – Barnes

Nhân Chứng Bảy Tuổi

Tác Giả: Barnes

Thể Loại: Văn Học Nước Ngoài

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Nhân Chứng Bảy Tuổi – Barnes

“Cho dù đã ngâm dấm, dẫu có quên cũng không thể lẫn dưa chuột bao tử với dưa chuột được”.

nói với tôi như vậy khi tôi còn nhỏ, biện bạch cho sự đãng trí của mình, đại loại: “Con đã quên dọn dẹp giường chiếu” hoặc “Con đã quên làm bài”. Vì mẹ nói bằng tiếng Do Thái, tôi luôn nghĩ rằng mẹ giữ cung cách này ở bà ngoại tôi, và bà ngoại giữ cung cách ở cụ ngoại đáng sợ của tôi – một người đàn bà tóc hung như tôi, và người ta nói cụ cao tới hai mét.

Tôi rất muốn nhắc lại câu tục ngữ đó cho người đàn bà ngồi trước mặt tôi khi cô nói rằng cô không nhớ đã tìm được tấm danh thiếp của tôi ở đâu. Nhưng cô quên khuấy tiếng và cả tiếng Anh nữa.

Cô tên là Manuela Etxêphan.

Cô ngồi ở chiếc ghế tựa dành cho khách cạnh chiếc bàn giấy hình trụ của tôi. Mái tóc đen khuôn lấy bộ mặt có những nét võ vàng, cô mặc áo chẽn trắng có cánh tay dài, cổ áo hình chữ V, cổ và cổ tay áo có thêu ren. Tôi không thông thạo lắm về đường kim mũi chỉ, nhưng những chỗ thêu không được mịn như ta thường mua tại các cửa hiệu nên tôi nghĩ rằng có lẽ nó được thêu tay. Cô mặc chiếc váy bằng vải bông sẫm màu và đi giày mềm màu đen. Hai bàn tay đặt chồng lên nhau trên đầu gối. Cô nheo mắt như người bị giam hãm trong bóng tối ròng rã nhiều ngày và tôi tự hỏi mình có nên khép tấm mành Vơnidơ để che cho cô khỏi chói nắng chiều tháng Chín không.

Một trong những điều hiếm hoi mà chúng tôi thoả được với nhau, đó là tên cô, vì tiếng Anh của cô hạn chế và tiếng Tây Ban Nha của tôi cũng thế.

— Caclôtta – Cô thốt lên bằng tiếng Tây Ban Nha, như thể cô coi tôi cũng là người La tinh.

Khả năng ngôn ngữ không cho phép tôi giải thích cho cô rằng bố tôi là người Ai len Êxcốtxơ. Ông đã đặt cho tôi cái tên của một nữ diễn viên đã trong bộ phim loại B vào cuối những năm bốn mươi, trước khi rơi vào quên lãng. Thông báo trong Những trang vàng cũng không nêu tên tôi vì ta chớ quên sự phân biệt dai dẳng đối với những thám tử nữ. Tôi vẫn chưa biết làm thế nào mà Manuela lại có được tấm danh thiếp của tôi.

Cô cầm tấm danh thiếp trong tay khi ấn chuông cửa. Cô nhanh nhẹn nhét vào túi xách bằng chất dẻo nhưng tôi đã nhìn thấy.

Thông thường những thân chủ của tôi đều có hẹn trước, nhưng tôi không phản đối những chuyến thăm bất ngờ. Nếu bộ mặt láng bóng, chiếc quần Jeans, áo phông và mùi hương thoang thoảng ở phòng gửi quần áo của tôi không làm phiền cô thì tôi hoàn toàn sẵn sàng kiếm được chút ít tiền.

Tôi cầu trời cho bụng mình không đói. Nếu Manuela đến sớm hơn, cô ta sẽ không gặp được tôi. Lúc đó tôi đang ở nhà thể dục Cambritdơ YWCA – nơi tôi vừa chơi một trận bóng chuyền có lẽ hay nhất trong đời. Tôi còn bay bổng trong niềm hân hoan, và tự hào về chiến thắng ngoài sự mong đợi, chỉ một bước nữa là tới trận chung kết giải vô địch thành phố. Đội Oai Bốt đã làm mọi người sững sờ.

Ban đầu, chúng tôi chơi hơi chệch choạc để trượt hai ván trước khi tìm được nhịp độ trận đấu. May thay, bóng chuyền có chút gì đó giống cuộc sống và dường như nó không có giới hạn. Ta chơi, và ghi điểm cho tới khi một đội thắng ba trên năm ván cả trận và một ván không bao giờ kết thúc chừng nào một trong hai đội không vượt hơn hai điểm.

Đầu ván thứ ba, tôi cảm thấy tình thế đảo ngược. Thật kỳ lạ là cỗ máy han gỉ đã để thua hai ván đầu bỗng kêu ro ro và thắng hai ván sau.

Tôi muốn xem lại một số pha với nhịp độ chậm trên màn hình tưởng tượng, đội trưởng của chúng tôi phải chăng đã ghi điểm với pha nhào ra đón bóng khó tin ấy? Về phần tôi, tôi không thể có được một quả đập quyết định như thế.

Chúng tôi chơi ván cuối cùng trong tình trạng không trọng lực với điệu múa nhịp độ chậm, một sự nhất trí lặng lẽ. Tôi đoán trước được những động tác của mỗi cầu thủ ở phía đối thủ. Và tôi đã ghi điểm cuối cùng.

Trong lúc tiễn Paolina, tôi tin chắc rằng mình đã nói thao thao bất tuyệt, một trận đấu hay tạo cho tôi hiệu quả ấy. Tôi đã tìm được Paolina, nó không phải là em gái ruột mà là em nuôi của tôi. Nó có vẻ rầu rĩ và lặng lẽ kỳ lạ. Tôi tự hỏi có phải nó hơi ghen với đội Oai Bốt, tức giận vì phải chia sẻ tôi với những người khác. Có lẽ tôi cần có nhiều thời gian hơn bên Paolina.

Nhờ vào kinh nghiệm, tôi lái xe tắcxi trở về nhà với một thời gian kỷ lục, bằng cách tránh cảnh sát giao thông. Sau đó, tôi tra chìa vào ổ khoá, vuốt ve con mèo rồi chạy vào bếp rót một cốc nước cam to trước khi ních đầy bụng.

Tôi đang xem xét những thức ăn ít ỏi trong tủ lạnh thì có ai đó ấn chuông.

Bụng tôi bắt đầu đói. Tôi đã không nghĩ mình bị cuốn vào trong một loạt hai mươi câu hỏi bằng tiếng Anh – Tây Ban Nha.

Manuela nheo mắt và đột ngột đứng lên. Lúc đầu tôi tưởng cô ta lao ra ngoài để trở lại cùng với người phiên dịch. Nhưng cô ta không bước vượt quá chiếc ghế xích đu của dì Bi và tờ Địa cầu đặt trên đó. Cảm giác của tôi về tuổi tác mọi người ít khi nhầm lẫn nhưng đối với cô ta, tôi không đoán nổi, là cô mười bảy hay ba mươi tuổi. Mái tóc hơi dài, đẹp và thẳng cho cô ta chút vẻ của Alitxơ ở xứ sở những điều tuyệt diệu.

Tags:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo