Downloadsachmienphi.com

Những Khoảng Lặng Cuộc Sống

Những Khoảng Lặng Cuộc Sống - Nhiều Tác Giả
Những Khoảng Lặng Cuộc Sống –

Những Khoảng Lặng Cuộc Sống

Tác Giả:

Thể Loại: Kỹ Năng

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Những Khoảng Lặng Cuộc Sống –

Trái tim mang nhiều thương tích Một buổi chiều trong công viên, có một chàng trai đang chăm chú vẽ một trái tim. Trên khung giấy trắng dần dần hiện ra một trái tim thật đẹp, thật hoàn hảo khiến mọi người đứng xem đều trầm trồ khen ngợi.

Bỗng một ông lão đi đến. Ông trầm tư ngắm nghía bức tranh của chàng trai một hồi lâu, rồi lặng lẽ mượn bút vẽ một hình thoạt nhìn rất lạ, nhìn thật kỹ mới nhận ra đó là hình một trái tim….

Chàng trai ngạc nhiên nhìn trái tim ông lão vừa vẽ, nó bị chắp vá chằng chịt, nhưng rõ ràng vẫn là một trái tim. Trên trái tim ấy, có chỗ như bị khuyết lõm, có chỗ như bị cắt đi và được ghép nối bởi những mảnh to nhỏ khác nhau.

Mọi người bắt đầu bàn tán và lắc đầu tỏ ý không hiểu ý nghĩa hình vẽ trái tim của ông lão. Chàng trai thắc mắc:

– Cụ ơi! Cháu không hiểu vì sao cụ lại vẽ trái tim như vậy? Làm sao trái tim lại mang nhiều vết sẹo và ráp nối như thế?

Ông cụ mỉm cười rồi nói:

– Đúng! Trái tim của ta có thể không hoàn hảo, nhưng nó là một trái tim thực sự. Đấy chỉ là do trái tim này đã có thời gian sống và trải nghiệm nhiều hơn trái tim của cậu. Hãy nhìn những dấu vết này! Tuy có nhiều thương tích nhưng tôi luôn tự hào về nó. Cậu biết không, khi tôi trao một mảnh tim của tôi cho một người thân, cha mẹ, anh chị, bạn bè và cả những người mà tôi tình cờ gặp được… thì ngược lại, họ cũng trao cho tôi một mảnh tim của họ để đắp vào chỗ trống ấy. Những mảnh tim này không hoàn toàn giống nhau: phần trái tim mà cha trao cho tôi bao giờ cũng lớn hơn phần tôi trao lại; con gái tôi dành cho tôi phần trái tim trong trẻo nhất; bạn đời tôi tặng cho tôi phần trái tim đẹp nhất và chung thủy nhất… Những mảnh tim ấy đã ghép vào nhau và tạo thành những vết chắp vá của trái tim tôi. Chính điều này luôn nhắc tôi nhớ về những người tôi yêu dấu, những mà tôi đã được chia sẻ trong đời…

Ông lão nói tiếp:

– Còn những vết lõm này là phần trái tim tôi trao đi mà chưa được nhận lại. Cậu biết đấy, trao đi chẳng cần đến sự đền đáp. Dù những khoảng trống này nhiều lúc làm tôi đau đớn, nhưng cũng chính nhờ chúng mà tôi có động lực để khao khát được sống, và có niềm tin vào một ngày mai tốt đẹp hơn. Chàng trai ạ, nhờ những mảnh chắp vá này mà trái tim của tôi có sức sống mãnh liệt, trưởng thành và cảm nhận cuộc sống trọn vẹn, sâu sắc hơn đấy.

Đám đông im lặng, còn chàng trai không giấu được nỗi xúc động đang dâng trào trong lòng. Anh tự hào cầm bút cắt đi một mảnh trong trái tim hoàn hảo của mình và đắp vào một phần khuyết của trái tim ông lão. Đáp lại, ông lão cũng tặng anh một mảnh trái tim ông.

Giờ đây, trái tim của chàng trai đã có một vết sẹo. Tuy không còn hoàn hảo nữa, nhưng chàng trai cảm thấy trái tim mình đầy sức sống hơn bao giờ hết. Anh nhận ra sức mạnh và vẻ đẹp của trái tim không phải ở chỗ nó được giữ kỹ để không có một vết tích, tổn thương nào của cuộc đời – mà trái lại, càng hòa nhập và biết chia sẻ, dám yêu, dám sống và sẵn sàng cho đi, trái tim của con người càng trở nên nhạy cảm, sâu sắc và đập mạnh mẽ hơn.

– Hồng Tâm

The Real Heart

Đôi lúc trái tim cũng cần phải biết buồn đau, biết khóc để cảm nhận được giá trị của sự yêu thương; và biết cho đi để cảm nhận niềm vui, hạn

Tiếng sấm và nỗi sợ

sẽ giúp ta vượt qua nỗi sợ hãi để sống với những gì ta thực sự yêu quý và có ý nghĩa với cuộc đời chúng ta.”

– Khuyết danh

Max – cậu con trai 4 tuổi của chị tôi – rất sợ sấm chớp. Mỗi khi ánh chớp lóe lên và tiếng sấm bắt đầu ầm ầm giữa bầu trời là cậu bé hoảng hốt chạy đến nép sát vào người mẹ. Lần nọ, lúc tôi đến thăm gia đình chị tôi thì trời sắp mưa. Chớp vạch một đường dài như chia đôi bầu trời, tiếp theo tiếng sấm nổ lớn, Max vội chạy đến bên sợ hãi la to:

ơi mẹ! Con sợ… con sợ ‘nó’ lắm!

Nhìn Max như vậy, tôi nhớ lúc còn nhỏ, thường dỗ dành tôi rằng, tiếng sấm là âm thanh mà các thiên thần tạo ra mỗi khi chơi bóng với nhau. Tuy nhiên, lúc tôi nói với Max điều này, cậu bé vẫn không hết sợ sấm chớp. Thế là tôi đề nghị hai dì cháu cùng ngồi vẽ tranh với nhau, hy vọng khi vẽ ra được những điều làm mình sợ hãi, Max sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi đề nghị:

– Max, con vẽ sấm chớp cùng dì nhé?

– Con sợ sấm chớp lắm! – Max lập tức trả lời.

– Dì biết con rất sợ ‘nó’. Nhưng không sao cả, chúng ta chỉ vẽ ‘nó’ ra trên giấy thôi mà.

Max nhìn tôi nghĩ ngợi một lát rồi đồng ý vẽ. Cậu bé hỏi tôi:

– Nhưng con không biết vẽ sấm chớp!

– Để dì vẽ trước cho con. Con nhìn dì vẽ kỹ nhé.

Tôi vẽ hai đường zích zắc chạm vào nhau ở hai đầu, còn phần giữa phình to ra như sắp nổ tung trên bầu trời, rồi hỏi Max:

– Con thấy có giống không?

Max gật đầu nhè nhẹ.

– Giờ đến lượt con vẽ nhé! – Tôi nhẹ nhàng bảo.

Cầm cây bút chì trong tay, Max ngần ngại vẽ một tia chớp bé xíu.

– Giỏi lắm, Max! Bây giờ con vẽ tia chớp to thêm một chút nữa để cho dễ tô màu – Tôi động viên.

Max còn vẽ nhiều lần nữa và mỗi lần vẽ, tia chớp của cậu bé lại to hơn cái trước, còn tôi luôn động viên cháu làm quen dần với hình ảnh khủng khiếp ấy. Cuối cùng, Max đã vẽ được một tia chớp rất to. Cậu bé reo lên:

– Dì ơi, cháu đã vẽ được con quái vật của bầu trời rồi này!

Khi Max cầm cây bút chì màu vàng để tô màu cho bức tranh, tôi thấy tay cậu bé run run. Có lẽ Max vẫn chưa quên được nỗi sợ hãi ám ảnh trong tâm trí mình. Tôi hỏi:

– Con cảm thấy sợ ở đâu hả Max?

– Ở ngay đây này! – Max đặt bàn tay nhỏ xíu lên ngực mình.

Tôi nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên trên bàn tay của Max rồi hỏi cậu bé:

– Con đã thấy đỡ chưa?

– Một chút rồi dì ạ! – Max nói, tay vẫn cầm bút không ngừng tô màu lên bức tranh.

– Dì biết mà. Chỉ cần con không nghĩ đến nó, thì không có gì đáng sợ cả!

Max ngước mắt nhìn ra ngoài trời. Tiếng sấm vẫn ầm ầm như đe dọa cậu bé, chợt Max hỏi tôi:

– Thế dì có sợ sấm không?

– Có chứ! Dì cũng sợ sấm vô cùng! – Tôi nói như vậy vì nghĩ rằng Max đang cố tìm một người bạn để chia sẻ nỗi sợ hãi ấy.

Nhưng không, cậu bé vội bỏ cây bút chì màu xuống và chạy đến bên tôi, dang hai tay bé nhỏ của mình ôm choàng lấy tôi vỗ về:

– Không sao đâu dì ạ! Có cháu đây, cháu sẽ che chở cho dì. Dì không phải sợ gì hết!

Cử chỉ của cậu bé bốn tuổi làm tôi thật xúc động. Và cũng từ ngày Max biết che chở cho tôi khỏi sợ sấm chớp, cậu bé không còn sợ hãi chạy đi tìm chỗ nấp nữa. Tôi biết, chính sức mạnh của tình thương đã giúp cháu tôi vượt qua được nỗi sợ hãi của chính mình.

– Hoa Phượng

Theo Monster of The Sky

Sách/Ebook Cùng Chủ Đề:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo