Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Những Việc Cần Làm Trong Đời Người – Lê Duyên Hải
“KIẾP NÀY, CẢM GIÁC CỦA BẠN RA SAO?”
Targo nói: “Bông hoa của những ước mơ trên trần gian, chỉ có cái chết mới giữ được cho nó tươi mãi”. Cũng chính vì sinh mệnh không thể vĩnh hằng nên đời người mới đầy sức mạnh thần bí, sự rung động và lưu luyến không rời trước cái đẹp. Loài người xuất hiện trên trần gian với những nguyện vọng cao đẹp và trí tưởng tượng bất tận, chúng ta thấy cuộc đời quả là ngắn ngủi, cảm giác thiếu hụt đó đang từng phút từng giây làm nhức nhối loài người. Chúng ta chưa kịp học được cách suy nghĩ chín chắn thì đã bị cuộc sống xô đẩy vào vòng phiêu bạt, chưa kịp yêu hết mình thì dòng sông tình cảm đã nứt nẻ cạn khô, chưa kịp hưởng thụ của cải đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt thì tuổi thanh xuân tươi đẹp đã đi xa… và tử thần từ một xó tối khác đang vẫy gọi chúng ta.
Những người theo chủ nghĩa lý tưởng khát khao tìm kiếm được những cảnh tráng lệ của đời người trong sự thăng trầm buồn vui, đối với họ, cảm giác về sinh mệnh nặng như núi Thái Sơn. Ngược lại, những người theo chủ nghĩa bi quan lại luôn giẫy giụa thở than trước những gánh nặng không thể kham nổi, họ coi sinh mệnh nhẹ như lông hồng và tiếc nuối cho sự ra đi của một kiếp người. Nhưng tất cả điều này đều chỉ là những trường hợp đặc biệt. Khi đi tìm chân tướng của chính mình trong cuộc sống nhạt nhẽo vụt vặt, không thể không thừa nhận sinh mệnh của đại đa số chúng ta không nặng tựa Thái Sơn, cũng chẳng nhẹ tựa lông hồng. Chúng ta không ngừng phấn đấu, vì bình yên, an nhàn, phồn vinh và lâu dài mà dốc hết sức lực, để khi cuộc đời đã đi đến những giây phút cuối cùng, chúng ta cảm thấy thành đạt và mãn nguyện. Nói cách khác, mỗi người đều đang tìm kiếm một trạng thái sinh tồn lý tưởng nhất, điều này quan hệ trực tiếp đến giá trị của cuộc đời và chất lượng của cuộc sống. Những cảm giác chân thực từ đáy lòng dường như đã trở thành nguồn lực giúp cho con người đạt đến trạng thái sinh tồn tuyệt vời nhất trong những cảnh ngộ khác nhau. Đã từng có một bức tranh hoạt hình làm rung động lòng người với tiêu đề “Kiếp này, cảm giác của bạn ra sao?”. Mấy chục hình tròn nhỏ xếp theo thứ tự, tượng trưng cho khuôn mặt con người, bên trong mỗi hình tròn chỉ điểm qua vài nét mờ mờ nhưng toát lên muôn vàn cung bậc tình cảm: mừng vui, say sưa, cảm kích, ngạo mạn, bi thương, phẫn nộ, nghi hoặc, đố kỵ. Vui sướng với sự vinh quang, say sưa với thế giới muôn màu muôn vẻ, cảm kích vì sự ban tặng hào phóng, bi thương vì thất vọng, phẫn nộ vì tổn thương, nghi hoặc vì tương lai không thể biết trước.
Tìm được cảm giác “thật tuyệt vời” không phải là khó. Chỉ cần tưởng tượng: giả dụ hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời bạn, bạn sẽ yêu quý sinh mệnh của mình gấp ngàn lần, sẽ thiết tha yêu cuộc sống, không tiếc chút sức lực còn lại để làm một việc có ý nghĩa, bạn sẽ cảm nhận được ý nghĩa của sự sống và cái chết cũng như giá trị của cuộc đời này.
Nếu như có một người thầy dẫn dắt bạn đến thành công, nếu như bạn tận dụng tất cả mọi cơ hội để trau dồi tri thức, bạn sẽ tìm được sự bình an trong tâm hồn. Nếu như bạn đi làm tình nguyện viên, nếu như bạn có một bài viết đăng trên tờ báo mà bạn yêu thích nhất, bạn sẽ thấy được sức mạnh của tinh thần. Nếu như bạn về thăm lại chiến trường xưa hay trồng một cây xanh cho mình, bạn sẽ cảm nhận được sứ mệnh của cuộc sống. Nếu như bạn trở về bên bố mẹ, chăm sóc cho bố mẹ, nếu như bạn thủy chung với lời hứa, bạn sẽ cảm nhận được niềm vui đến với trần gian. Nếu như bạn có được những người bạn thực sự hoặc dành cho người khác sự giúp đỡ thiết thực, bạn sẽ cảm nhận được vị ngọt êm đềm của cuộc sống. Nếu như bạn lắng nghe những âm thanh của tự nhiên hay đi du lịch ở nơi mà bạn thích, bạn sẽ tìm thấy sự rung động và hứng thú. Nếu như bạn nói lên được tình cảm của mình hay đến thăm các thầy cô giáo, bạn sẽ ý thức được sự không thể thiếu được của sự nghiệp, sức khỏe và của cải. Nếu như bạn đi kiếm tiền một lần, nếu như bạn sẵn sàng đầu tư cho sức khỏe… Đời người không có một mô hình cố định nào, mỗi người đều có sự từng trải, thể nghiệm riêng, nhưng có một số việc, chỉ cần bạn làm, bạn sẽ chẳng bao giờ phải hối hận. Trong số đó có những việc bạn muốn làm nhưng không có thời gian, vậy hãy cố gắng bớt chút thời gian để làm, có những việc bạn phải cố gắng mới làm được, vậy thì đừng chần chừ nữa, và còn có những việc bạn quên chưa làm, vậy thì hãy đọc cuốn sách này để giúp mình nhớ lại.
Kiếp này, cảm giác của bạn ra sao, cuộc đời của bạn sẽ như thế nào? Tất cả phụ thuộc vào bạn. Cuộc đời thực sự đen tối nếu như không có được sự khích lệ, tất cả sự khích lệ đều là mù quáng nếu như không có tri thức, tất cả tri thức đều uổng phí nếu như không có công việc, tất cả công việc đều vô nghĩa nếu như không có tình yêu. Con đường của chúng ta không phải là một chuyến du lịch dài lê thê, thái độ tích cực nhất là hãy coi mỗi ngày chúng ta đang sống là ngày cuối cùng của đời mình.
HÃY MỘT LẦN VỀ THĂM LẠI MÁI ẤM TUỔI THƠ XƯA
Cố hương! Hai tiếng thân thương chỉ có được khi chúng ta đã đi xa, có biết bao câu chuyện về những đứa con phiêu bạt tha thiết mong mỏi ngày trở về cố hương, nhưng cũng chẳng vì thế mà lại có ai cảm thấy mệt mỏi. Hãy trở về cố hương một lần, hãy hoàn thành tâm nguyện vương vấn suốt bao năm qua, cho dù chỉ là để được ngắm nhìn lại mái ấm tuổi thơ xưa một lần, bạn cũng sẽ cảm thấy ngạc nhiên thú vị. Cố hương, nơi năm xưa từng nâng niu vỗ về tuổi thơ của mình đã trở thành cảnh đẹp say đắm lòng người.
***
Anh ta viết vào tấm séc số tiền “20 đô”, nhẹ nhàng ký cái tên tiếng Anh của anh ta xuống bên dưới, sau đó lấy giấy bút ra viết thư cho một người bạn:
Bạn hãy mua 1 chiếc mũ cỏ đan bằng tay, rồi mua 1 tấm vé xe về quê tôi, sau đó bạn hãy đến góc đường ở bến xe, nơi có 1 bác thường mặc chiếc áo nâu, kiểu đời nhà Đường đã bạc mầu để mua 1 chùm vải. Tôi nhớ rất rõ, bây giờ đang là mùa vải mà. Rồi sau đó bạn sẽ không cần phải bắt xe nữa mà hãy đội mũ cỏ vào rồi đi bộ xuyên qua 1 cái chợ nho nhỏ ngoài trời đầy rác rưởi, nước thải, rẽ qua quán phở của bác Vương là đến nhà tôi rồi đó. Xin đừng gõ cửa mà hãy gọi to lên “A Lan”, đó là bố tôi đấy. Xin hãy để chùm vải lại, hãy ngồi uống với bố tôi 1 tách trà, rồi hãy sang bên nhà hàng xóm, nơi có cô em gái quê mùa, áo quần lam lũ, đó chính là người đầu tiên tôi yêu. Hãy xem cô ấy có còn nụ cười ngọt lịm như ngày xưa nữa hay không, có phải lại mới sinh thêm quý tử rồi phải không? Xin bạn hãy làm giúp tôi những việc này, xin gửi kèm 20USD. Cảm ơn nhiều!
Anh ta cho lá thư và tấm séc vào trong phong bì, dùng nước mắt và đôi môi dán kín lại, rồi dán lên trên 1 con tem hàng không, sau đó lại lấy bút ra viết thêm 1 dòng lên trên tấm séc.
Ngày 18 tháng 6, tiền mua vé xe và các chi phí khác, 20 USD chẵn.
Thành phố không phải là nơi sản sinh ra nỗi nhớ quê hương, mà là nấm mồ chôn vùi nỗi nhớ quê hương. Chúng ta đi chu du quanh những thành phố thời hậu hiện đại, khó có thể tìm thấy được nỗi nhớ quê hương bất tận nào. Nếu như nói trên đời này vẫn còn có những nỗi nhớ quê hương làm rung động lòng người, thì nó chắc chắn là đã rời xa đô thị, sống âm thầm ở những ngôi nhà ở mãi tận trên đỉnh núi cao hoặc trong những thôn trang nằm sâu trong đất liền đã bị những người thời hiện đại lãng quên. Bởi vì nỗi nhớ quê hương nảy mầm từ những mảnh đất rất đỗi đơn sơ và gần gũi, nỗi nhớ quê hương sinh ra từ những cánh đồng bao la bát ngát.
Chúng ta đã quen với những cuộc hội ngộ tưng bừng, những cách biểu lộ tình cảm nồng nhiệt. Chúng ta thích thú với những niềm vui sướng hư vinh, say sưa với những bữa tiệc thịnh soạn.
Chúng ta cảm thấy thoả mãn khi ngồi sau cửa kính tầng trệt của những toà nhà cao chọc trời ngắm nhìn dòng người đi lại như mắc cửi trên đường phố, chúng ta vui sướng khi tận mắt chứng kiến những tiếng hát cuồng nhiệt của những nam thanh nữ tú đang tìm vui trong hơi men dưới ánh đèn nê-ông trong màn đêm dường như đang chiếu sáng cả ngày mai. Đã bao lâu rồi chúng ta không từng một lần ngắm nhìn cảnh đẹp hùng vĩ lúc mặt trời mọc, hạnh phúc dự đoán sự kỳ diệu của trận tuyết rơi lần sau