Downloadsachmienphi.com

Phòng Trọ Ba Người

Phòng Trọ Ba Người - Nguyễn Nhật Ánh
Phòng Trọ Ba Người –

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Phòng Trọ Ba Người –

Hẳn bạn đọc ở lứa tuổi học trò đã từng quen thuộc với tác giả với những truyện ngắn và truyện dài đậm chất học trò như: Trại hoa vàng, Chú bé rắc rối, Phòng trọ ba người, Bồ câu không đưa thư, Những chàng trai xấu tính, Cô gái đến từ hôm qua, Trước vòng chung kết, Hạ đỏ, Hoa hồng xứ khác, Buổi chiều Windows, Ut Quyên và tôi… Với lối viết dung dị và cách chọn đề tài gần gũi với lứa tuổi học trò, như quan hệ thầy trò, trường lớp, bạn bè, gia đình… nên những truyện của ông chiếm được cảm tình của rất nhiều bạn đọc nhỏ tuổi. Họ hào hứng và nóng lóng đón đọc các trang viết của ông. Chúng tôi sẽ lần lượt giới thiệu với bạn đọc các tác phẩm của ông.

Phòng trọ ba người là nơi dành cho ba chàng Chuyên, Nhiệm, và Mẫn trú ngụ, là nơi họ chia sẻ việc học hành, những trò nghịch ngợm và chia sẻ cả những buồn vui trong đời sống tình cảm. Mẫn, chàng trai nhút nhát vốn quan niệm là thứ “xa xỉ phẩm”, đến lúc phải dựng lên vở kịch tình yêu với sự trợ sức của Thu Thảo, cô học trò tinh nghịch của anh. Trò chơi tưởng chỉ để góp vào không khí sôi động của căn gác trọ ấy, không ngờ đã thực sự cuốn hút chàng trai chuyên “dị ứng với phụ nữ” ấy. Khi buộc lòng phải chấm dứt với trò chơi, cũng là lúc Mẫn cảm thấy bâng khuâng như phải chia tay với tình cảm thực sự.

Tiếng chổi quét loạt soạt vọng lên từ dưới sân làm Nhiệm thức giấc. Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Chuyên và Mẫn vẫn còn ngủ. Trù trừ một lát, Nhiệm lại nằm yên. Một buổi sáng chủ nhật thong thả như thế này mà dậy sớm thì quả là uổng phí, Nhiệm nghĩ vậy và lười nhác đưa mắt nhìn qua cửa sổ, ngắm những trái dầu khô vừa rơi vừa quay tít trong không khí mỗi khi có một làn gió thổi qua. Bây giờ, Nhiệm mới để ý đến tiếng chổi. Cứ mỗi lần gió thổi mạnh, vô số trái dầu rụng xuống là tiếng chổi lại vang lên một cách vội vã và hậm hực khiến Nhiệm bật cười.

Và bỗng như sực nhớ đến chuyện gì trọng đại, Nhiệm vội vàng ngồi bật dậy, nhảy tót xuống khỏi giường và chạy ra lu nước phía sau súc miệng, rửa mặt. Sau khi nhúng qua loa cái đầu bờm xờm vào thau nước, Nhiệm lấy khăn lau tóc và ra ngồi trước bàn “tân trang” lại “nhan sắc”. Soi mặt vào chiếc gương nhỏ nứt một đường dài, Nhiệm bắt đầu tỉa tót. Với chiếc lược không ngừng xoay ngang xoay dọc trên tay, anh đánh vật với mái tóc khốn khổ của mình một hồi mới bắt được những sợi tóc chỉ thiên bướng bỉnh kia tạm thời nằm ép xuống với một vẻ khép nép giả tạo. Bao giờ cũng vậy, cái rừng tóc rễ tre kia chỉ giả vờ vâng lời Nhiệm, chúng nằm đợi chừng nào thứ dầu gội đầu H2O của Nhiệm bốc hơi hết là lại nhất loạt xù lên như rừng chông biên giới. Nhiệm biết vậy nhưng anh mặc kệ. Khoác vội chiếc sơ mi tươm tất vào người (phía dưới vẫn trang bị sơ sài bằng… quần đùi), Nhiệm nhô người lên khỏi cửa sổ nhằm trình diễn một bức ảnh bán thân vô cùng lịch sự, được trang điểm thêm bằng một nụ cười duyên dáng.

Người con gái vẫn cắm cúi quét sân, không hề biết đến những diễn biến phức tạp đang xảy ra trên cao.

Từ cửa sổ căn gác, thần tình ái áo sơ mi quần đùi hắng giọng gọi:

– Sương!

Cô gái dừng chổi, ngó lên:

– Anh gọi tôi?

Nhiệm nheo mắt, cười cười:

– Thì gọi Sương chứ gọi ai!

Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Anh gọi tôi có việc gì không?

– Sương dễ thương quá!

– Xí!

Cô gái cau mặt “xí” một tiếng rồi cúi xuống quét sân tiếp. Những gói thuốc rỗng, những chiếc lá vàng, những trái dầu khô bị đùa mạnh dưới từng nhát chổi. Ý chừng cô gái không hài lòng, Nhiệm đoán vậy. Đắn đo một lát, anh lại gọi:

– Sương!

Nhưng cô gái không ngẩng đầu lên.

– Sương! – Nhiệm vẫn gọi.

Cô gái tiếp tục giả điếc.

Nhiệm vẫn kiên trì:

– Ngó lên nói cái này cho nghe nè!

Lần này thì cô gái không thể làm ngơ. Sương ngó lên, giọng nghiêm nghị:

– Nói đàng hoàng à nghen!

Nhiệm cười:

– Ừ, đàng hoàng!

– Vậy nói đi!

Chỉ đợi có vậy, Nhiệm nói liền:

– Chiều nay Sương rảnh không?

Sương lắc mái tóc:

– Không.

– Chiều chủ nhật làm gì không rảnh?

– Giặt đồ, nấu cơm.

– Vậy chiều mai?

– Không luôn.

– Chiều mốt?

– Cũng không.

Nhiệm nhăn mặt:

– Sương khó quá!

– Ừ, tôi vậy đó!

– Khó quá sẽ ế chồng.

– Kệ tôi.

Không biết làm sao, Nhiệm đành chép miệng:

– Tiếc quá!

Sương thản nhiên:

– Gì đâu mà tiếc?

Nhiệm nhún vai:

– Tiếc chứ! Tưởng Sương rảnh, chiều nay rủ Sương đi xem phim. Phim hay lắm!

– Anh rủ người khác đi!

– Người khác thì nói làm gì. Tôi chỉ muốn rủ Sương.

– Hứ.

– Gì mà “hứ”?

– Ai mà thèm đi xem phim với anh.

Nhiệm cười:

– Sao vậy? Bộ tôi vô duyên lắm hả?

– Chứ gì nữa!

Nhiệm nhún vai:

– Chắc Sương quáng gà hay sao ấy chứ! Ai cũng bảo là tôi có duyên, chỉ có Sương là nói ngược lại.

– Thôi đi! Không quen biết tự dưng rủ người ta đi xem phim mà bảo là không vô duyên!

Nhiệm đưa hai tay lên trời:

– Trời đất, láng giềng với nhau mà bảo không quen biết! Tôi chẳng biết tên Sương là gì!

Sương lạnh lùng:

– Nhưng tôi thì không biết tên anh.

Nhiệm gãi đầu:

– Cái đó là lỗi ở Sương. Tên tôi dễ nhớ lắm. Tôi tên Chuyên.

Vừa ba hoa dứt câu, Nhiệm bỗng giật mình khi nghe một giọng nói dõng dạc vang lên sau lưng:

– Nè, nè, không có mạo danh ẩu à nghen!

Hóa ra từ nãy đến giờ sự tán tỉnh ồn ào của Nhiệm đã đánh thức Chuyên và Mẫn dậy. Cả hai không buồn lên tiếng mà bấm bụng nhịn cười theo dõi “trò khỉ” của Nhiệm. Chỉ đến khi nghe Nhiệm mạo tên mình, Chuyên mới lên tiếng can thiệp.

Sách/Ebook Cùng Chủ Đề:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo