Downloadsachmienphi.com

Quỷ Cái Vận Đồ Prada

Quỷ Cái Vận Đồ Prada - Lauren Weisberger
Quỷ Cái Vận Đồ Prada –

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Quỷ Cái Vận Đồ Prada –

Nhẹ nhõm, vui tươi, hài hước, với giọng điệu châm biếm đáng kinh ngạc, “Quỷ cái vận đồ Prada” – cuốn sách đứng trong danh sách bán chạy nhất của New York Times suốt 6 tháng và bán bản quyền cho 31 nước trên thế giới của Lauren Weisberger.

Từng bước dẫn dắt độc giả bước vào chốn hậu trường lắm chuyện khóc cười của giới sành điệu, khám phá những bí mật không tưởng được giấu kín trong lớp cao ốc kiêu kỳ của Manhattan tráng lệ, với “Quỷ cái vận đồ Prada”, lần đầu tiên lớp công chúng bình dân được đến gần hơn với cái nhìn đa diện chân thực hơn về thế giới của sắc đẹp và truyền thông. Được biết, bộ phim dựa trên tác phẩm này, với nữ diễn viên gạo cội của Hollywood trong vai Mirinda Priestly và Anne Hathaway trong vai Andrea cũng tạo nên một cơn sốt trong làng giải trí.

Câu chuyện hài hước như một cuốn tự truyện kể về quãng thời gian gia nhập giới truyền thông của tác giả. Hai mươi ba tuổi, Andrea xin làm trợ lý tổng biên tập tại Runway với hy vọng tên tuổi của tạp chí thời trang lừng danh này sẽ đưa mình đến gần hơn The Newyorker – tờ báo cô vẫn yêu thích và mơ mộng có một chân trong ban biên tập. Cô bé nhà quê vốn chỉ quen với giày và quần jean xém ngất khi lạc vào một thế giới khác, xa hoa và phù phiếm. Dù bạn là trợ lý ăn mức lương thấp nhất, bạn vẫn có thợ trang điểm riêng và một tá tư vấn viên chuẩn bị áo quần.

Thế nhưng, đằng sau vẻ lộng lẫy đến choáng ngợp ấy, Andrea cũng nhìn thấy vô số góc khuất trong tổ yến vàng Elias Clark, nơi nhan nhản đám đàn bà gầy nhẳng, kiêu kỳ, độc địa và trống rỗng, đám đàn ông đồng cô bóng cậu. Và cả trăm con người èo uột, óng ả ấy run rẩy phục tùng quý bà cao nhất: Miranda Priestly, người thống trị cỗ máy Runway, bà chủ và cơn ác mộng của Adrea tội nghiệp.

Giọng nói vô cảm và ánh mắt lạnh như thép ấy trở thành nỗi ám ảnh của Andy trong suốt mười tháng ròng, bởi những đêm đột ngột bị dựng dậy vì hai cuốn Harry Potter chưa phát hành, những buổi sáng mùa đông toát mồ hôi khi cốc Sturbuck của sếp không còn bốc khói, những cuối tuần vỡ tan vì một mệnh lệnh ngó ngẩn như trên trời rơi xuống. Andy đã phải đánh đổi tất cả – cuộc sống riêng tư, cô bạn gái nối khố, người bạn trai dịu dàng, thời gian dành cho cha và anh chị để làm vừa lòng bà sếp quái đản.

Đèn giao thông ở ngã tư đường 17 cắt Broadway chưa kịp chuyển hẳn sang màu xanh thì cả một bầy taxi vàng vênh váo đã vượt qua tôi, trong khi tôi gây ùn tắc cả làn đường bên phải bằng cái bẫy giết người mà tôi phải lái đi khắp phố phường New York. Đạp côn, nhấn ga, vào số (từ mo vào số một hay từ số một lên số hai?) Nhả côn, tôi lẩm nhẩm quy tắc thần thánh ấy cả chục lượt, song giữa đám xe cộ đan như mắc cửi buổi trưa cây thần chú này chẳng giúp gì được. Chiếc ôtô lồng lên hai bận như con ngựa bất kham, để rồi tiếp đó ngật ngưỡng như con thỏ què qua ngã tư. Tim tôi nhảy thình thịch trong ngực. Đột ngột xe thôi ngật ngưỡng và chuyển động trơn tru. Trơn như bôi mỡ. Tôi liếc nhanh xuống xem có đúng là vẫn đang số hai, và khi ngẩng lên thì mũi xe đã gí sát đuôi chiếc taxi vàng phía trước, làm cho tôi không còn cách nào khác ngoài việc nghiến răng đạp trí mạng lên bàn phanh và gãy quặp gót giày.

Khốn nạn! Lại một đôi giày 700$ đi tong vì sự vụng về của tôi – đôi thứ ba trong tháng này rồi. Tôi nhẹ cả người khi thấy động cơ chết nhóm (hình như trong lúc đạp cú phanh cứu mạng thì đáng lẽ tôi phải đạp cả côn mới đúng). Giờ thì tôi có mấy giây đồng hồ, đủ để thong thả tháo đôi Manolo quẳng lên ghế phụ, trong khi xung quanh tôi inh ỏi tiếng còi xe và rào rào những cây quát chửi tục tĩu. Lấy gì chùi bàn tay đẫm mồ hôi bây giờ, ngoài cái quần Gucci bó chặt người đến nỗi máu hết đường chảy, và chỉ riêng chui được vào rồi cài đến chiếc khuy trên cùng không khác gì đánh vật. Những ngón tay quẹt thành từng vệt kinh tởm trên lớp da lộn mềm như nhung. Tôi phải làm hơi thuốc thôi, không thì khó mà đưa nổi cái xe mui trần 84.000$ này lành lặn qua khỏi ma trận của Mahattan đúng vào giờ nghỉ trưa.

“Biến nhanh đi được không chị gái!” Một tay lái xe trông rất bụi với túm lông ngực thò qua cổ may ô ba lỗ. “Hay là chị gái tưởng đây là bãi học lái xe? Biến!”

Tay run, nhưng tôi vẫn ngỏng ngón tay giữa tục tĩu lên và hoàn thành ngay nhiệm vụ thiết yếu nhất cái đã: châm ngay tắp tự một choác nicotin! Tay tôi lại ướt mèm, dễ hiểu tại sao mấy que diêm liền tuột khỏi tay tôi rơi xuống sàn xe. Rốt cuộc đúng vào lúc tôi định rít hơi đầu tiên thì đèn tín hiệu bật xanh. Với điếu thuốc ngậm trên môi, tôi trở lại nghệ thuật phức tạp của đạp côn, nhấn ga, vào số, nhả côn, khói thuốc phì phọt vọt ra vào theo từng hơi thở. Phải qua hẳn ba khối nhà nữa thì xe mới chạy đều đều để tôi có dịp lấy điếu thuốc khỏi miệng, song quá muộn: tàn thuốc đã rụng xuống, rơi ngay cạnh vệt chùi mồ hôi trên quần. Điên quá. Trước khi hiểu hết toàn bộ thảm cảnh là trong ba phút tôi đã phá hỏng đồ dùng trị giá 3.100$ – tính cả đôi giày Manolo – thì chiếc điện thoại di động lại rèn rẹt lên tiếng. Cứ như cuộc đời này chưa đày đọa tôi đủ mức, số điện thoại của người gọi hiện lên khẳng định điều tôi lo sợ nhất đã thành sự thật, đích thân bệ hạ, Miranda Prestly, bà chủ của tôi.

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo