Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Truyện Ngắn Châu Phi – Nhiều Tác Giả
“Ngay loài mèo còn chôn đi thứ bẩn thỉu của chúng, thế mà em lại mang nó cùng với mình khắp đó đây”. Nàng nghĩ ngợi về bao lần lớn tiếng nói câu này trong vài tuần sai khi từ bệnh viện về nhà. Nàng không biết anh có quyết định cười không và họ đã đến mức độ để cười. Ít năm trước đây, trước khi ngã bệnh, chỉ một lần duy nhất họ từng lưu ý tới sự hiện của cỗ máy thay thế kỳ quặc như thế này. Đấy là vào những buổi sáng của kỳ nghỉ cuối tuần đáng yêu, nằm trên giường, lật giở qua vài trang báo như họ vẫn làm, nàng đang đọc một bài báo nào đó về nạn thất nghiệp và những em gái vị thành niên đi làm điếm. Nàng lưu ý anh, ơn Chúa, tới công việc mà những người thuộc tổ chức bảo vệ tìm cô em gái này trong một máy sản xuất những vật dụng hình túi bằng cao su dành cho đám người phải cắt dạ dày, thảo nào em gái đi trên đường phố, người khốn cùng bé nhỏ đáng thương…
Nàng còn nhớ như in buổi sáng ấy, tờ báo ấy. Càng ngày cuộc nói chuyện giữa họ càng quay lại nhiều hơn. Họ đã buông thả mình nói về cảnh ảm đạm của công cuộc công nghiệp hóa, về những người mới nhanh chóng làm sao đổ nó cho mối bất hòa và mối bất hòa ấy sẽ biến mấy khi các phương tiện sản xuất thuộc về giới công nhân… thế nhưng những công xưởng ở Liên Xô và Trung Quốc có chắc chắn đã hết nỗi buồn thảm như cảnh đang ngự trị trong các nhà máy ở phương Tây không? Và nàng còn nhớ nàng đã gợi lại cho anh (họ từng gặp nhau ở Bắc Kinh) rằng: Rút cục thì những người công nhân trong nhà máy ở Trung Quốc đã có được hai lần trong một ngày mười phút nghỉ để tập thể dục mềm dẻo bắt buộc. Anh đã nói thế có phải em muốn đổi việc đó lấy thời gian uống trà và một điếu thuốc không?
Thứ vật dụng bằng cao su chạy qua trong băng chuyền trước mặt một em gái mười sáu tuổi sẽ làm điếm trong tương lai, cũng như cuộc sống của bất kỳ người công nhân nào thực quá cách xa với cả hai người, khi họ nằm trên giường, cười trong một buổi sáng chủ nhật.
Nhưng giờ thì cỗ máy thay thế kỳ cục đó được đắp vào chính thân thể nàng. Nó lòng thòng ra từ nàng, từ một vết cục nhỏ giấu dưới áo quần nàng. Nàng đi ra từ cái giường dành cho họ và anh hiểu hết không cần nói nửa lời. Ở bệnh viện nàng đã được chỉ dẫn phải ra sao với điều này. Khi những chức năng tự nhiên không còn nữa, thì vấn đề lại riêng tư kinh khủng, bởi vì cả hai đều đã, hay từng phải trải qua. Nàng phải một mình với thứ chất thải của riêng mình.
Các vị bác vĩ nói thứ máy thay thế này sẽ được bỏ đi vào đúng lúc của nó. Sáu tuần, người thứ nhất tiên liệu; không thể lâu hơn ba tháng được là ý kiến người thứ hai bảo nàng. Có thể họ đã phối hợp sắp xếp câu chuyện hoang tưởng này. Họ cho rằng (tất nhiên sau sáu tuần hoặc ba tháng) tất cả mọi thứ sẽ được nối lại với nhau trong cơ thể nàng. Miệng lỗ đục trên cơ thể nàng, giờ đang há miệng, sẽ được khâu liền. Nàng sẽ lành lặn trở lại, phục hồi và mọi thứ sẽ hoạt động. Nàng sẽ quay về nới nghề giáo viên ở trường âm nhạc. Nàng cũng có thể quay lại đây, tại sao không nhỉ (?). Nếu muốn miễn là bản thân không mỏi mệt. Nhưng giữa lúc phải mang cái của nợ này bên mình nàng chẳng muốn nghe điều ấy tí nào. Nàng phải nghe tràng giang những mẩu chuyện từ đám bạn bè đến động viên về những nhân vật kì diệu nào đấy đã chịu đựng, đã sống cuộc sống như bình thường một cách hoàn hảo ra sao. Thậm chí cả một thành viên trong Hoàng gia Anh quốc nữa chứ. Nàng bắt họ phải ngậm miệng lại cùng với câu chuyện hoang tưởng của họ. Nàng bảo nhưng mà tôi chỉ có sáu tuần hoặc ba tháng thôi, tôi chẳng việc gì phải chịu đựng cả. Anh mua tặng nàng hai chiếc áo caftan của người thổ thật đẹp. Anh tự tay chọn lựa, thật phù hợp với nàng, đúng màu, đúng kiểu và lòng khoan khoái khiến nàng lãng quên (điều đó sau này nàng biết chắc chắn cũng là cái anh hy vọng). Nàng mặc chúng để giấu đi cái dụng cụ kỳ quặc kia. Nàng vận khi chiếc này, khi chiếc kia lúc bè bạn đến thăm và trang phục của nàng ai ai cũng trầm trồ. Họ nói nàng chắc chắn giả đò ốm để trốn việc thôi, nàng trông tuyệt vời thế kia cơ mà. Và anh xác nhận với họ rằng tình trạng của nàng đang tiến bộ trông thấy.
Trước đây họ đã từng nói với nhau rằng trong cuộc sống của họ, trong cái cuộn chỉ rối tung của cuộc sống chung giữa họ thật chẳng hề liên quan đến riêng ai cả, thực sự như vậy đấy! Một công ước trẻ con, tình anh em máu mủ xứng với câu hỏi đầy cường điệu, bất tận như anh có yêu em không, anh sẽ luôn yêu em chứ, nếu một trong hai ta ốm vô phương cứu chữa thì không ai để người kia phải chịu đựng chứ đúng không? Nếu nó xảy ra thì sao? Bậy nào, nó chẳng bao giờ xảy ra đâu. Không thể nói bằng cái lối trừu tượng dứt khoát, kịch điệu ngu ngốc ấy được. Ai có thể nói cái gì là vô phương cứu chữa. Ai có thể đoán chắc đớn đau nào là bến cuối, sự kéo dài vô giá trị này chẳng phải để thoát khỏi nó đấy ư? Một người làm phẫu thuật cắt vú hai mươi năm rồi mà giờ đây vẫn còn tới trường đua ngựa hàng tuần. Một gã kia bị mất tuyết tiền liệt mà mọi người vẫn thấy hắn nốc rượu ginphatonic tại bất cứ bữa tiệc côctai nào với người vợ thứ ba nữa là.