Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà – Simone Colette
“Và Chúa đã tạo ra đàn bà, nhưng quỷ dữ đã tạo nên B.B.” – đó là câu quảng bá quen thuộc về bộ phim năm 1956 của đạo diễn Roger Vadim. Điện ảnh đã tạo ra hiện tượng nhục cảm khiêu khích với B.B – Brigitte Bardot – như biểu tượng của thế hệ “Làn sóng Mới” những năm hậu chiến ở châu Âu. B.B đã trở thành liều thuốc độc ngọt ngào hạ gục mọi trái tim đàn ông thế giới. Câu chuyện không thể đặc trưng hơn cho một thế hệ nổi loạn bằng vẻ tự nhiên tươi mát đến choáng váng, chống lại những luân lý và định kiến bảo thủ của một xã hội cũ kỹ. Câu chuyện kể về Juliette Hardy, một cô gái mồ côi khao khát tình yêu, nhưng vấp phải những rào cản định kiến xã hội và những người đàn ông không mấy thực tâm đối xử tốt với cô. Nhưng chính sự hoang dại tự nhiên của cô làm tất thảy không yên ổn với sự đạo đức giả của họ. Như một bài ca lãng mạn không chút bi ai xoa dịu những chấn thương tâm lý, câu chuyện thể hiện truyền thống ái tình hoan lạc rất Pháp.
Người ta đã so sánh Bardot với nàng tiên cá cất tiếng hát bằng ánh mắt và diễn xuất tự nhiên trời phú. Giai điệu mà đạo diễn Vadim tạo nên qua Bardot đã định cư trong đầu óc thời đại, bài ca đã dụ được đám kiểm duyệt thời đó va vào những thành vách ẩn sau sương mù và đập vỡ vĩnh viễn cái vỏ nghiêm cẩn của điện ảnh tránh né tình dục.
Bộ phim gây nên tranh cãi liệu có phải chính sự đơn giản của cốt truyện lại là đất để cho Vadim khai thác được vẻ đẹp diễn như không diễn của B.B. Sự tinh quái của nhà làm phim nằm ở chỗ không nhọc công biện giải cho vấn đề đạo đức, trưng ra một cô gái đẹp làm sững sờ tất thảy – vốn chẳng xa lạ gì trong kho tàng nghệ thuật nước Pháp, nhưng khác với Victor Hugo cho Esmeralda bị tử hình trong câu chuyện thời Trung cổ thì Juliette Hardy đã được tôn vinh ngầm qua những góc quay đầy khoái cảm của Vadim.
Với lối kể hấp dẫn, người đọc vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của câu chuyện trên từng câu chữ và những hình ảnh đẹp về B.B in kèm trong cuốn sách.
Gió mistral, làn gió vừa khô vừa đắng từ phương Bắc tới, không còn thổi nữa. Mùa này thì muộn quá rồi đâu thể còn gió Eric Carradine nghĩ trong khi bước ra khỏi cabin đi lên boong chiếc Angelique. Bãi biển bên kia bến thuyền vắng ngắt, có chăng là chỉ vài thằng nhóc đang bận xây một chuỗi những con kênh phức tạp kỳ khu. Giờ này còn quá sớm, những đám đông ở Paris hãy còn chưa tới.
St. Tropez ngày nào cũng đầy những đám đông Paris. Chẳng khác gì ở ngay Paris, ở St. Germain des Pres. Tất cả những ai thường xuyên ở khu đó đều đã phát hiện ra St. Tropez và lũ lượt đến đấy. Một khi đám nghệ sĩ và các tay lăm le muốn làm dân Bờ Trái[1] đã biến chỗ này thành nơi thời thượng thì theo sau họ sẽ là hàng đàn hàng lũ dân điện ảnh luôn lên mặt ta đây và đám đông lắm tiền luôn luôn lùng kiếm thứ gì đó mới.
Eric mỉm cười với chính mình. Cứ để họ tìm. Ông đã tìm ra được cái gì đó mới rồi, và ông đang trù tính tìm thêm lãi bằng sự tinh tế vốn đã giúp ông thành công trong nghiệp kinh doanh. Nàng mới mười tám tuổi, hãy còn khá mộc mạc và là một sự đổi khác thú vị so với đám đàn bà nhìn cứ như những món đồ sản xuất đại trà trong mấy thẩm mỹ viện và shop thời trang cao cấp.
Thật may quá là may! Eric chán Cannes lắm lắm rồi, chán lắm rồi cũng từng ấy gương mặt năm này qua năm khác, cũng những trò giúp vui cù lần ấy năm này qua năm khác. Nhưng St. Tropez thì khác. Juliette cũng vậy.
Ông bước xuống khỏi boong chiếc Angelique và rảo bước dọc bến tàu, vừa đi vừa lấy lòng bàn tay vuốt vuốt mái tóc bạc hai bên thái dương.
Chiếc Lancia màu đen đang đỗ gần bến thuyền, Eric nhìn nó săm soi để xem sáng nay nó đã được rửa chưa. Hài lòng rồi, ông chui vào xe, mở máy. Được chăm chút kỹ càng, chiếc xe liền rùng rùng khởi động đầy sức mạnh.
Eric dẫn dắt chiếc Lancia thoải mái len qua những con phố hẹp của St. Tropez và chẳng mấy chốc nó đã vừa thở vừa leo lên những ngọn đồi thoải dọc theo con đường ven bờ biển.
Địa Trung Hải xanh ngăn ngắt lấp lánh dưới ánh nắng trong ngần mùa xuân, lặng yên gần như một cái hồ, chỉ trừ dăm bọt sóng dọc theo bãi biển hình cánh cung. Bầu không khí ngọt hương hoa, một sự tươi mát nhẹ tênh trước sức nặng tràn trề của mùa hè.
Các tòa biệt thự hợp với mọi ý ngông nào chồng chất lên nhau trên các triền đồi để giành tầm nhìn tốt nhất, màu sắc rực rỡ của vòm lá mới chấm phá lên màu kem của các tòa nhà và màu xanh của biển. Eric lấy làm vui rằng mình đã chọn St. Tropez làm địa điểm cho khách sạn mới bổ sung vào chuỗi khách sạn của ông. Bến tàu nơi chiếc Angelique đang neo nay đã thuộc về ông rồi.
Ông đưa chiếc Lancia ra khỏi phố chính để vào một phố nhỏ hơn dẫn ra ngoại ô thành phố, nơi sinh sống của dân chài lưới. Con đường uốn cong và từ đây St. Tropez mở ra trọn vẹn, như bức toàn cảnh trên một tờ rơi quảng cáo du lịch.
Một ngôi nhà vuông vức trát vữa nằm tháp tè bên vệ đường, hơi xập xệ và xấu xí. Lối vào trũng sâu do xe đi lại quá nhiều dẫn vòng quanh phía sau nhà. Nhà xây quay lưng ra đường còn mặt quay ra biển, thờ ơ với cuộc sống diễn ra trên con đường. Eric tấp xe lại rồi tắt máy. Một cánh cổng treo xiên xẹo trên một bản lề; ngăn không cho ông đến chỗ hàng hiên giăng đầy những dây phơi nào khăn trải giường, nào quần áo và cả những thứ nhìn không thể nhận ra, làm bằng thứ chất liệu gì đấy vừa sẫm màu vừa nặng.
Eric bước vào, vừa đi vừa rẽ các tấm khăn trải giường đang khô sang bên và khom mình luồn qua các dây phơi. Một đôi chân trần, gót hướng lên trời, đung đưa uể oải từ sau ra trước dưới ánh nắng. Đôi chân rám nắng có ánh vàng, với những ngón chân nhỏ xíu như chân trẻ con. Eric sung sướng tận hưởng khoảnh khắc này, muốn nó kéo dài ra. Mắt ông quét lên bắt gặp một gương mặt nơi ô cửa sổ tròn có bản lề một bên, loại cửa sổ người ta gọi là mắt bò.
Cái đầu một ông già hăm hở ló ra, nhìn chăm chăm khung cảnh bên dưới. A, Eric nghĩ, chắc hẳn nàng đang tắm nắng kiểu au naturel (hoàn toàn tự nhiên) nên mới thu hút sự chú ý của một anh già khú đế hom hem thế kia. Lão già hoàn toàn không ý thức được về bất cứ cái gì ngoài cái mà lão đang săm soi chăm chú nhường ấy.
Eric len lỏi qua mớ quần áo phơi phóng cho đến khi chỉ còn một sợi dây phơi ngăn cách giữa ông với cô gái. “Em có đôi chân của một nữ thần,” ông nói.
Đôi chân nữ thần liền tự giấu biến vào sau mớ đồ phơi.
“Em chẳng mong thấy ông rình mò đến sau lưng em như vậy đâu,” một giọng con gái bị giật thột trả lời.
Eric chầm chậm mỉm cười. “Tôi mang đến cho em quả táo.”
“Táo nào?”