Downloadsachmienphi.com

Bùa May Mắn

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Bùa May Mắn –

Bạn…

Là người để lại dấu ấn trong tim ta

là món quà ta tặng cho chính mình

không gì có thể mua được

là sợi dây bằng vàng cột trái tim của cả thế giới

… Và chỉ cần biết họ đang sống trên thế giới với ta cũng đã là đủ!

Ý NGHĨA THẬT SỰ VỀ TÌNH BẠN

Một người bạn từ bỏ mọi kế hoạch của mình khi bạn gặp khó khăn, chia sẻ niềm vui với những thành tựu của bạn, buồn khi bạn đau đn. Một người bạn khích lệ những ước mơ của bạn và đưa ra những lời khuyên – nhưng khi bạn không còn theo đuổi ước mơ nữa, họ vẫn tôn trọng và thương yêu bạn.

Doris W. Helmering

40 năm gặp lại

Có ba điều càng ngày càng quý hơn theo tuổi tác: già để đun, sách cũ để đọc và bạn cũ để vui vầy.


Joyce Duffey và tôi lớn lên ở một thị trấn nhỏ khai thác mỏ tại bang Arizona suốt từ những năm 1930 đến những năm 1940. Bạn ấy là người bạn thân thiết nhất mà tôi coi như là chị em vì tôi không có chị em nào cả. Khi chúng tôi không cùng nhau xem những bộ phim của Shirley Temple ở rạp chiếu bóng, thì chúng tôi lại cùng nhau tập dương cầm hay học múa. Sau khi đi bơi ở hồ bơi thành phố vào mùa hè, chúng tôi lại chia nhau mút que kem mát lạnh. Ở nhà tôi, chúng tôi chơi búp bê với nhau hàng giờ và lén thó bánh để trong tủ lạnh. Tôi đi cưỡi ngựa với Joyce và bố của bạn, và bạn cũng tham gia những chuyến dã ngoại của gia đình tôi. Mẹ của Joyce mất khi bạn được sáu tuổi, vì thế khi đến tuổi thành niên, cả hai chúng tôi học cách sống từ mẹ tôi. Và chúng tôi cùng nhau khám phá những gì mà chúng tôi coi là quan trọng: trang điểm, làm tóc và

Tình thân ấy khiến chúng tôi thấy khổ sở vô cùng khi phải chia xa vào năm 1944, khi gia đình tôi chuyển nhà đi cách đó 350 dặm. Lượng xăng phân phối thời chiến khiến cho việc đi lại không dễ dàng, và chúng tôi chỉ có thể viết thư cho nhau kể từ lúc chúng tôi phải chia xa, ở tuổi 14, rồi qua những năm ở đại học – và cuối cùng thì chúng tôi cũng được gặp lại nhau tại hôn lễ của tôi. Lúc ấy Joyce dĩ nhiên là một trong những phù dâu của tôi. Rồi đến hôn lễ của chính Joyce, tôi lại được gặp bạn và sau đó thêm một lần nữa, khi tôi đến California vào những năm 1950 để dự tang lễ bà ngoại.

Tôi chưa từng nghĩ đến việc tôi sẽ mất liên lạc với bạn ấy hoàn toàn. Song, cả hai chúng tôi đều có con nhỏ và quá bận bịu với gia đình riêng đang ngày thêm đông của mình cùng với việc dời chuyển nhà hết nơi này đến nơi khác, nên chúng tôi đã để việc viết thư cho nhau dần mai một. Và đến một ngày, một tấm thiếp mừng tôi gửi cho Joyce đã bị gửi trả lại với dòng chữ “không tìm thấy địa chỉ” vắt ngang bì thư. Thời điểm ấy bố của Joyce cũng đã mất, và tôi chẳng còn đầu mối nào để tìm ra Joyce.

Gia đình tôi cuối cùng lại quay về định cư ở Arizona, cùng với thời gian trôi qua, tôi càng nhớ về Joyce thường hơn. Tôi muốn được chia sẻ với bạn niềm vui, sự tự hào của mình khi con cái lớn lên, lập gia đình và cho tôi lên chức bà. Và tôi cần có ai đó biết bao để chia sẻ nỗi buồn khi tôi phải đưa vào viện dưỡng lão, khi anh trai tôi và đến lượt bố tôi mất đi. Những cột mốc trong đời ấy khiến tôi nhận ra tầm quan trọng của những mối quan hệ xưa cũ và cái hố thẳm trong tim tôi chỉ có một người bạn như Joyce mới có thể lấp đầy được.

Một ngày nọ, khi đang ngồi đọc báo vào một ngày xuân năm 1991, tôi bắt gặp một bài viết về những nhóm bạn tuổi thiếu ên. Cạnh bài viết là bức hình của một nhân viên công tác xã hội có tên Kevin Starrs. Thật trùng hợp, tôi nghĩ. Chồng của Joyce cũng có tên là Starrs, và anh ấy cũng là một nhân viên công tác xã hội.Người thanh niên trong bức ảnh này có nét rất giống Joyce và chồng cô ấy. Nhưng tôi tự trách mình khi nghĩ là: Có đến cả ngàn người tên Starrs ấy chứ? Dù thế nhưng tôi vẫn quyết định viết một lá thư cho Kevin cũng chẳng hại gì, để kể cho cậu ấy biết về người bạn thời thơ ấu của tôi và những điều trùng hợp trên đã thúc giục tôi phải viết thư gặp cậu.

Cậu ấy gọi điện cho tôi ngay khi nhận được thư của tôi. “Bác Conder,” cậu nói, “Joyce Duffey Starrs chính là mẹ của cháu!” Tôi đã phải hét lên rõ to để bên South Dakota – nơi mà Kevin bảo tôi là Joyce đang sống ở đó – có thể nghe được.Cậu ấy cũng phấn khởi hệt như tôi, và tôi có thể nghe được trong giọng nói của cậu chứa đựng mà cậu dành cho mẹ. Sau khi cho tôi số điện thoại của Joyce và tôi cho cậu số điện thoại của mình, cậu ấy nói thêm, “Bác biết không, cả ba chị em chúng cháu đều sống gần đây. Cách đây mấy tháng mẹ cháu có đến đây, ở Phoenix, thăm chúng cháu.”

Sách/Ebook Cùng Chủ Đề:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo