Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Charlie Bone Và Nhà Vua Ẩn Mình – Jenny Nimmo
Vua Đỏ cùng người bạn dạo bước trong rừng. Lúc ấy đang độ thu vàng, lá rụng quanh họ như những đồng tiền xu rực rỡ. Nhà vua cao lớn, mái tóc đen không một sợi bạc và làn da sậm màu không một nếp nhăn, thế nhưng, vẻ âu sầu trong mắt ngài thì đã như có từ hàng thế kỷ.
Mathonwy thầy pháp dáng người mảnh khảnh. Tóc và râu quai nón trắng bạc, lưng còng do nhiều năm sống trong rừng. Ông mặc áo chùng màu xanh của nửa đêm, điểm những vì sao nhạt nhoà.
Cách mười bước đằng sau hai người có ba con báo mèo; giờ chúng đã già, không còn nhanh nhẹn như trước, nhưng ánh mắt chằm chằm của chúng vẫn không bao giờ chệch khỏi bóng hình nhà vua. Ngài vừa là chủ nhân vừa là bạn của chúng, và nếu ngài phải đi qua lửa, chúng cũng sẵn sàng bước theo ngài.
Mathonwy bối rối. Biết rõ đây chẳng phải là một cuộc dạo chơi thân tình như mọi khi vẫn hay đi với nhà vua. Hôm nay nhịp chân họ có một mục đích sâu xa. Mỗi bước đi mỗi đưa họ rời xa thế giới loài người và đến gần hơn với trái tim của rừng.
Cuối cùng họ tới một trảng trống, nơi mà ngay cả lá chết cũng im lìm. Cỏ ửng sắc mật ong và những cây táo gai chở nặng những chùm quả mọng màu đỏ tươi. Mathonwy ngồi nghỉ trên một thân cây đổ, nhưng nhà vua vẫn đứng, ngước lên nhìn qua đám cành cây trơ trụi. Bầu trời đã chuyển sang màu đỏ như lửa, nhưng ngay giữa một dải xanh đậm nhất, ngôi sao đầu tiên đã bắt đầu hiện ra.
“ Chúng ta đốt lửa lên đi nhỉ,” nhà vua đề nghị.
Mathonwy rất thích những đống lửa đốt ngoài trời. Vừa thu gom mồi lửa, ông vừa cất giọng hát bằng tiếng xứ Gan; bài hát vui nhộn giúp ông che giấu nỗi kinh hoảng trong tim. Lấy nhánh cây chết khô làm bùi nhùi, chẳng mấy chốc họ đã có một ngọn lửa nhỏ reo tí tách. Một cột khói mỏng bốc qua rừng cây và nhà vua kêu lên đó là mùi ngọt ngào nhất trên đời.
Giờ thì… Mathonwy nghĩ. Giờ thì, ngài sắp sửa yêu cầu mình đây.
Nhưng mà chưa đâu.
“Trước tiên là lũ mèo,” nhà vua nói. “Chúng không thể sống sót lâu thêm nữa đâu trên mảnh đất rặt những mùa đông giá lạnh và những phường săn tàn bạo. Hãy lại đây, những sinh vật tuyệt vời của ta.”
Lũ báo mèo bước đến bên nhà vua. Chúng rù rừ dụi đầu vào bàn tay ngài.
“Đã đến lúc cho các ngươi khoác bộ lông mới rồi,” nhà vua bảo chúng. “Hãy tìm một chủ nhân tốt đi, bởi vì bây giờ chủ nhân này cần phải rời xa các ngươi.”
Vậy là đã rõ. Mathonwy rùng mình. Nhà vua sẽ đi mãi mãi. Khu rừng sẽ trống vắng biết bao khi không còn người bạn vẫn rót đầy tâm trí ông những điều kỳ diệu, chia sẻ ý nghĩ với ông, giải đáp những thắc mắc của ông, cùng ông chuyện trò từ lúc mặt trời lên đến lúc trăng tà.
Nhà vua sải những bước dài, đều đặn vòng quanh đống lửa, với lũ báo mèo theo sát gót ngài, vòng quanh, vòng quanh, vòng quanh.
“Hãy trông nom các con của ta,” nhà vua ra lệnh cho chúng. “Hãy truy tìm hậu duệ của những đứa con lưu lạc của ta: các con trai con gái của Amadis dũng cảm và Petrello lanh lợi, những đứa con của Guanhamara dịu dàng và Tolemeo thông thái, cùng cháu chắt đứa con út của ta, Amoret. Hãy giúp đỡ chúng, những chú mèo trung thành, hãy bảo vệ cho chúng được an toàn.”