Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Chiến Binh Hạt Dẻ – Jenny Nimmo
Đã có những thông điệp cảnh báo trước với Gwyn về sự xuất hiện của vị hoàng tử. Chúng trườn đi trong không khí và chọc tức những ngón tay của Gwyn, làm những khớp tay bỗng trở nên đau nhức và làm cậu đánh rớt những món đồ đang cầm. Và cậu biết một thứ gì đó sắp xảy ra.
Họ đã sửa gần xong cái nhà kho. Chỉ cần đóng thêm một vài cái đinh trên nóc nhà để chống lại những cơn gió hung dữ sắp kéo đến, cũng như thêm vài mảnh ván cho khu chuồng cừu. Đó là công việc của Gwyn. Chưa bao giờ có năng khiếu làm thợ mộc, hôm nay Gwyn một lần nữa chứng minh rằng công việc đó có thể trở thành thảm họa đối với cậu. Nhưng cậu không thể đổ lỗi về sự hậu đậu của mình cho cái lạnh hay sự ẩm ướt. Một vầng mặt trời tháng Chín to đùng đang trừng mắt liếc nhìn cả một vùng núi và đốt cháy những ngọn gió. Không khí hầm hập, ngột ngạt!
Vào những ngày như thế này, Gwyn rất ghét phải nghe tiếng quai búa. Mọi tiếng động dường như xâm nhập không khoan nhượng vào tất cả những nơi chốn bí mật nhất. Và với cha cậu ngồi trên mái nhà đập thình thình vào lớp tôn múi, tiếng ồn trở nên đinh tai nhức óc.
– Ối!
Ném cái búa đang cầm vào cái xô đựng đinh, Gwyn ấn bàn tay lên sát miệng.
Từ chỗ ngồi vắt vẻo của mình trên nóc nhà, ông Ivor Griffiths hỏi vọng xuống:
– Sao rồi, chàng trai?
– Con chỉ lỡ nện búa vào ngón tay thôi.
– Con cần đeo kính rồi đấy!
– Vậy con phải bắt chước theo cha, đúng không?
Gia đình Griffiths có thói quen nói đùa với nhau về cặp mắt kính của ông Ivor. Chúng lúc nào cũng dính bùn, hoặc bị thất lạc đâu đó. Gwyn có thể thấy chúng hiện giờ đang nằm chỏng chơ trên một chồng ván.
Cha cậu hỏi:
– Vết thương tệ lắm không?
– Ừm!
Vết thương bắt đầu trở nên đau nhức hơn mức chịu đựng của Gwyn. Một cái móng tay của cậu bầm tím và rướm máu.
Cha cậu bảo:
– Thôi vào nhà nhờ mẹ con chăm cho vết thương đi. Dù gì thì con cũng chẳng làm được gì với cái tay như thế, đúng không?
– Vâng ạ!
Nhét một cái đục vào trong túi áo, Gwyn tự hỏi tại sao cậu lại làm vậy. Có lẽ một cái gì đó ở nhà cần cậu để mắt tới. Nhưng chính cậu cũng không rõ đó là cái gì.
Miệng ngậm chặt ngón tay bị thương, Gwyn từ từ chạy dọc xuống con đường núi dẫn về phía trang trại. Tuy đang gấp, cậu vẫn không thể cưỡng lại được việc ngoái nhìn cái nhà kho. Nó sẽ là một chỗ trú chân tuyệt vời cho những con cừu cái. Gwyn rất tự hào về nó, bởi vì họ đã tự mình làm tất cả mọi thứ: cậu và cha, Emlyn và chú Idris. Nó là một công việc gia đình.
Gwyn tự trách mình:
– Ngốc quá! Không có gì ở đây cả.
Hôm nay là một ngày sáng sủa, đẹp trời. Cậu có thể thấy rõ mọi thứ từ cánh đồng trên cao của mình, và tất cả đều bình thường. Không có gì đe dọa từ dưới thung lũng, nơi những ngọn cây sáng bừng với những màu sắc sặc sỡ đầu thu. Không có những bóng ma ẩn nấp trong những ngọn núi yên bình nằm duỗi mình dưới bầu trời xanh cao không một gợn mây. Nhưng Gwyn không thể nào lờ đi sự cảnh báo trong những ngón tay của mình.
Cậu đã quá mệt mỏi với ma thuật, với những linh cảm và sức mạnh bất thường thỉnh thoảng chạy dọc theo sống lưng. Đã có lúc Gwyn cao lớn hơn những đứa trẻ khác cùng tuổi. Tuy nhiên, trong bốn năm trở lại đây, cậu gần như không lớn thêm được chút nào. Giờ đây, những thông tin vào ra khỏi đầu cậu quá nhanh để cậu có thể hiểu được chúng. Trong lớp học, cậu luôn mơ màng suy nghĩ về khoảng cách giữa những vì sao thay vì khoảng cách giữa những cái cây, vẽ những hình trăng lưỡi liềm ở những chỗ mà đáng lẽ cậu phải vẽ đường thẳng, cũng như quên hết tiếng Anh của mình và viết những bài thơ bằng ngôn ngữ xứ Wales mà không ai hiểu.
Gwyn luôn nghĩ rằng, có lẽ sẽ sớm thôi, một khi cậu được mười ba tuổi, năng lượng phù thủy trong cậu sẽ biến dần đi, và Gwyn sẽ lớn lên như một cậu bé bình thường. Được là một người bình thường – đó chính là ước mơ lớn nhất của cậu.
Cúi thấp đầu xuống che ngón tay bị thương, Gwyn bắt đầu cắm đầu chạy thật nhanh, thật mạnh, để sự mệt mỏi và cơn đau xóc hông có thể đánh lạc hướng cậu khỏi những dấu hiệu của điềm xấu.
Mẹ đang ở trong bếp nướng bánh cho ngày lễ hội ở trường. Mặt bà ửng hồng, không rõ vì vui sướng hay vì nhiệt độ đang nóng bất thường, Gwyn không thể đoán được. Cái bàn ăn dài gần như bị phủ kín với những cái bánh được trang trí lộng lẫy, và cái lò nướng thì vẫn đang hừng hực lửa. Là một đầu bếp có tiếng, bà Griffiths luôn cố gắng để giữ gìn đẳng cấp đã có. Những cái bánh bà làm luôn đoạt giải. Treo phía trên bàn, hai mảnh giấy bẫy ruồi ướt dính ngăn không cho lũ côn trùng bén mảng tới những cái bánh xốp sôcôla, bánh sữa ướp lạnh, bánh gatô phết mứt và những dãy bánh bara brith. Đã có không ít những con côn trùng tham ăn mắc bẫy.