Downloadsachmienphi.com

Chiếc Vòng Của Barakkas

Chiếc Vòng Của Barakkas - Dead Lorey
Chiếc Vòng Của Barakkas –

Chiếc Vòng Của Barakkas

Tác Giả:

Thể Loại: Văn Học Nước Ngoài

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Chiếc Vòng Của Barakkas –

Ngày nào cũng như ngày nào, Charlie Benjamin luôn tin chắc nó là đứa cô đơn nhất quả đất. Nó cứ phải thui thủi học một mình ở nhà, trên một con phố tĩnh mịch nằm trong một khu dân cư có cổng rào bao quanh. Nhìn bên ngoài nhà nào nhà nấy trông cũng từa tựa nhau, nhưng thật ra là có đủ các mẫu nhà khác nhau cho người mua lựa chọn.

Gia đình Benjamin sống trong ngôi nhà xây theo mẫu số 3.

Bố của Charlie là người ưa chính xác, có một cái tên nghe rõ chính xác là Barrington. Ông thường giải thích với Charlie rằng: “Mẫu số 3 là mẫu ưu việt nhất. Mẫu số 1 rõ ràng là mẫu cơ bản rồi – tốt nhất là ít nói về nó thôi. Mẫu số 2 thì lại là kết quả của việc khắc phục các khuyết điểm một cách quá ư vội vàng. Và thường thì phải lùi hai bước mới tiến tới được một bước. Chỉ có mẫu số 3 của ta là mẫu đơn giản, vững chãi và đáng tin cậy .”

Và cái mẫu số 3 ấy chính là nhà tù của Charlie Benjamin.

Mười ba tuổi mà nó thấp lủn chủn, tóc bù xù màu cát, cặp mắt nâu đen, cả mũi lẫn gò má đầy tàn nhang lấm tấm. Cùi chỏ và đầu gối không hề có chút sứt sẹo nào, trên người hầu như cũng chẳng có vết bầm tím nào, tất cả đều nhờ-ở-bà--quá-lo-luôn-bắt-con-phải-ở-trong-nhà của nó.

“Thế giới này bất ổn lắm con ơi,” bà thường bảo vậy. “Ở trong nhà còn bảo vệ được con, chứ một khi con bước chân ra ngoài thì…” Câu ca cẩm cứ đến đây là kèm theo một cái lắc đầu nghiêm trọng, như thể cuộc sống bên ngoài ngôi nhà mẫu 3 này đau đớn không cách gì xơi nổi.

“Con biết, lúc nào mà chẳng nói thế,” Charlie bảo với mẹ vào một sáng thứ Bảy nọ, sau một cái lắc đầu cực kỳ nghiêm trọng như mọi khi của bà. “Nhưng mẹ nói mãi thì điều đó cũng có biến thành sự thật được đâu. Con chán bị nhốt trong nhà lắm rồi. Con muốn đi học ở trường bình thường kìa.”

“Trường bình thường ấy hả?” nó đáp ngay. “Con yêu ơi, ngay ở nhà mình đây vẫn có đủ những thứ mà trường bình thường có đấy thôi: sách vở, máy vi tính, giấy bút, bài kiểm tra, điểm số…”

“Nhưng không có học sinh,” Charlie ngắt lời. “Không có đứa nào khác ngoài con cả.”

“Ừ, đúng là thế,” nó dịu dàng đồng ý. Mẹ nó là một phụ nữ dịu dàng, dịu dàng đến nỗi bị bà ngoại đặt cho cái tên là Olga mà cũng chẳng hề phàn nàn lấy một lời. “ Cám ơn trời , không có đứa học sinh nào khác tức là không có ai giỡn hớt, hiếp đáp hay chọc ghẹo con vì con hơi khác người một chút.”

Dù Charlie hơn ai hết phải thừa nhận rằng mình không phải chỉ ở mức khác người một chút , nhưng thử hỏi cứ nhốt nó trong nhà để khỏi bị những đứa khác bắt nạt thì có khác gì việc muốn lấy mảnh dằm khỏi ngón tay mà chặt phứt luôn cả bàn tay đi không? – việc thì xong rồi đó, nhưng với cái giá thế nào?

Một cái giá quá đắt. Charlie vừa nghĩ đến đấy thì nghe tiếng người đưa thư đẩy xấp thư sáng qua một cái khe trên cửa trước. Nó thở dài, bước đến lấy xấp hóa đơn và mấy cuốn ca-ta-lô như thường lệ – thường là dành cho bố, chứ chẳng bao giờ nó có phần trong ấy. Và đó là lúc Charlie sững sờ trông thấy một phong bì nhỏ màu xanh da trời có ghi hàng chữ “Gởi Charlie Benjamin”.

“Của con,” nó há hốc mồm.

Nó mở phong bì, gần như mê mụ đi và phát hiện trong đó có một thiệp mời dự tiệc – không phải là tiệc bình thường đâu nhé. Ấy là một bữa tiệc ở lại đêm tại nhà một đứa trong nhóm trẻ con sống gần cuối phố hẳn hoi. Dĩ nhiên, Charlie chẳng quen thân với đứa nào trong đó cả – nói cho đúng thì nó có quen đứa nhóc bằng tuổi nào đâu – nhưng rõ ràng có ai đó đã thấy tội nghiệp một thằng nhỏ khác người sống trong một ngôi nhà mẫu số 3 như nó.

Charlie đọc tấm thiệp mời đến hai lần để bảo đảm rằng trên đó đúng thật có viết cái điều mà nó nghĩ là nó vừa đọc thấy; rồi nó lại đọc thêm lần nữa cho chắc ăn. Khi đã hài lòng khẳng định không phải mình nằm mơ ra mọi thứ, nó mới đem thiệp cho bố xem.

“Tuyệt đối không được,” bố nói sau khi liếc nhìn tấm thiệp.

“Nhưng tại sao chứ?” Charlie hỏi ngay. “Con đã rất ngoan rồi còn gì! Con đã làm xong hết bài tập, rồi vừa học xong một chương địa lý tức thì nữa đấy thôi.”

“Charlie à, ý bố con là bố chắc chắn muốn con đấy chứ,” mẹ nói. “nhưng nhỡ con lại gặp ‘ác mộng’ thì sao?”

Ác mộng của Charlie.

Mặc dù đã lâu lắm rồi kể từ hồi Charlie gặp cơn ác mộng thảm họa giữa chốn đông người, nhưng cứ nghĩ lại điều đã xảy ra là nó vẫn rủn cả người vì sợ. Tuy thế, đây thật sự là một cơ hội có thật mười mươi để kết bạn.

Nó không thể bỏ qua cơ hội này.

Thế là Charlie nài nỉ bố mẹ. Nó van xin. Nó tình nguyện rửa chén đĩa suốt cả năm, cả cắt cỏ, cả học tiếng Pháp. Nó lý luận rằng kể từ lần bị ác mộng ghê gớm kia đến nay đã lâu lắm rồi nên chắc chắn là bây giờ nó đã khỏi bệnh. Cuối cùng, Charlie nói với bố mẹ rằng đi dự bữa tiệc ở lại đêm ấy là món quà duy nhất mà nó muốn, cho cả Giáng sinh lẫn sinh nhật cộng lại .

Sách/Ebook Cùng Chủ Đề:

Tags:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo