Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Đừng Để Mất Thiên Đàng – Duy Tuệ
Rảo bước công viên
Vì trời Cali lúc này hơi nóng, nên sáng nay tôi vào công viên tịnh tâm và thực hành tâm linh. Công viên thanh vắng, thanh tịnh và tôi rảo bước chung quanh mặt hồ trong ánh sáng tinh sương.
Cứ mỗi lần rảo bước nhẹ nhàng một mình trong cảnh thiên nhiên vắng lặng, tôi lại nhiếp tâm về thế giới thanh tịnh nơi mà các Đức Phật và các bậc Đại Giác thường du hí và hộ trì chúng sinh đang trầm luân trong cuộc sống đầy rẫy hơn thua và hận thù đố kỵ. Cứ mỗi lần dạo bước như vậy, tôi cảm nhận như nhẹ bước cùng các Ngài và lòng vui không sao kể xiết.
Đang rảo bước cùng Chư Phật thì bỗng nhiên tôi liên tưởng đến người Hiền giả vì lời nguyện xưa kia dấn thân hành đạo. Trong lúc ấy, nơi tâm của tôi xuất ra những trí tuệ sau đây mà tôi cố ghi lại để gửi đến cho Hiền giả. Chính nhờ nương vào cõi thanh tịnh của Tâm Phật mà tôi có thể nhìn thấy tâm của các Hiền giả đang hồi hướng về tôi. Tôi biết Hiền giả quan tâm đến nỗi khổ của con người và sự bất lực của các Đấng Giác Ngộ.
Chúng sinh khó độ hay là chúng sinh khó mà hết bệnh. Con người có hai thứ bệnh là thân bệnh và tâm bệnh. Thân bệnh đôi khi còn có thể chữa trị, và trên hành tinh này chắc cũng có một số người sống trọn đời mạnh khỏe đến lúc vĩnh biệt thế gian. Nhưng chắc chắn rằng khó mà có một số người tâm luôn luôn được bình yên, lành mạnh không bệnh hoạn. Tôi ví sự khổ tâm của con người cũng giống như một loại bệnh ung thư vậy. Loại bệnh ung thư này sẽ đưa linh hồn của họ sau khi bỏ thân xác đến cõi địa ngục hoặc ngạ quỷ, hoặc súc sinh, hoặc không tránh khỏi làm người bất hạnh.
Khi chúng sinh mang trọng bệnh này, buộc họ phải chạy chữa nơi các vị tu hành. Các vị tu hành cũng giống như các bác sĩ vậy. Bệnh nhân chạy đến rất nhiều bác sĩ, tốn nhiều tiền của, thời gian và công sức cả đời người nhưng khó mà chữa khỏi. Sở dĩ có tình trạng này là vì bệnh nhân không biết mình bệnh gì và tại sao lại mang bệnh này nên không biết cách khai bệnh và nhiều khi cũng không biết mình muốn gì ở người bác sĩ. Mặt khác, những bác sĩ nhiều khi cũng chưa phải là bác sĩ chuyên khoa tài giỏi nên cũng đành tìm cách làm vui cho con bệnh đỡ nhớ đến nỗi đau lúc gặp họ.
Chúng sinh không biết rằng các bác sĩ trị loại ung thư tâm này có xuất hiện nhưng không dễ thấy. Nhiều khi con bệnh phước báu quá mỏng, nên dù cho vị bác sĩ tài giỏi ấy đứng trước mặt mà con bệnh cũng không thấy, vì ma tâm (đầu óc chấp hình thức, chấp tướng) đã che mắt của họ.
Hiền giả hãy nhìn thấy những người thân ruột thịt của mình hàng ngày đắm chìm trong vô minh ngu dốt. Đôi khi họ nghĩ bậy, làm bậy, nhưng họ lại tin rằng điều ấy đúng. Họ chỉ tin vào suy nghĩ chấp tướng của họ thôi. Những người con ấy khi lớn lên gặp nhiều đại nạn trong cuộc đời. Khi cha mẹ đã qua đời, các người con này thật sự ăn năn vì không nghe lời cha mẹ. Nhưng mọi việc đã lỡ làng. Kiếp này rồi kiếp sau lại cũng y như vậy.
Cũng vì vậy mà xưa kia khi Đức Thích Ca chứng được Đạo tâm, Phật đã quyết định tìm nơi thanh vắng để nhập niết bàn vì Phật không tin rằng sẽ có được một người có thể hiểu và tin vào lời nói của Ngài.
Tôi nói như vậy, Hiền giả hiểu rõ thêm bệnh tình của chúng sinh mà bình thản nương vào thần lực của Phật và Thầy Tổ mà chịu đựng gian khổ với chúng sinh và mở lòng từ bi thương họ. Tôi tin rằng cũng sẽ có người hiểu và nhận ra chân lý mà Chư Phật đã khám phá để cứu độ chúng sinh.
Đó là sự khám phá rằng ở mỗi chúng sinh đều sẵn có tâm thanh tịnh sáng suốt gọi là tâm Phật. Hãy nương vào những Bậc Giác Ngộ không tu, không chứng để tự mình khám phá Phật của chính mình.
Khi chia sẻ, Hiền giả hãy nhắc nhở chúng sinh một điều là họ phải biết tại sao mình cần tu tập và cần gì ở các bậc tu hành. Con người cần tu tập để thấy được vị Phật của mình và nhờ các bậc tu hành chỉ cho mình biết rằng họ thật sự cần nương vào vị Thầy để có cơ hội phám phá ra Phật của chính mình ngay trong kiếp người ngắn ngủi này. Đây là con đường duy nhất để họ đi qua khỏi khổ đau và sống với thiên đàng.
Về việc con người muốn tìm hiểu về Phật và bình luận về Đức Phật, Phật dạy đừng hiểu Phật qua hình tướng hay âm thanh của Phật. Phật dạy rằng khi nào có một người nào đó nhận ra Phật Tâm của mình rồi thì người ấy sẽ thấy Phật và hiểu Phật. Ngày nào chưa làm được điều này thì dù có nghe chính âm thanh của Phật nói ra hay nhìn chính thân tướng chúng sinh của Phật cũng như chẳng thấy gì và chẳng hiểu gì huống chi là những chữ nghĩa trong kinh sách.
Chúng sinh chưa nhận ra Tâm Phật của mình thì không nên bình luận về Phật. Dù bình luận kiểu gì cũng dễ dàng mang tội. Vậy có thể có hai con đường là:
Hoặc không hay biết gì về Phật và không bình luận về Phật thì may ra còn có ngày sẽ nhìn ra thiên đàng.
Hoặc sẽ đọa vào đường ngạ quỷ, súc sinh hay đầu thai vào cảnh người kém cõi sống như bị đọa đày giữa chốn trần gian nếu cứ lấy tâm chúng sinh đầy tội lỗi mà bình luận dở hay của các Bậc Giác Ngộ.
Đối với tôi cũng vậy, không nên bình luận về thân tướng phàm phu của tôi mà hãy tịnh tâm nhận ra trí tuệ từ Phật Tâm của tôi, để từ đó mà con người dễ tiếp nhận được năng lượng giác ngộ của Chư Phật và các đấng giác ngộ. Trong đó có hai tính chất căn bản là khai mở đại trí và khai mở lòng từ bi hay tình thương.