Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Món Nợ Thiêng Liêng – Bình Nguyên Lộc
Ghi-sê ở ngân hàng nầy là một hàng rào thưa bằng sắt rèn mọc từ mặt quầy gỗ lên cao khỏi đầu người độ một thước tây. Cố nhiên ghi-sê là những cái lỗ vuông trổ ra rải rác dài theo hàng rào ấy. Lỗ nầy cách lỗ kia lối một thước hai, nhưng khách hàng người mình có cái thói xấu là xong công việc rồi, vẫn đứng ì mãi ở đó mà choán ghi-sê nên những người nối đuôi sau họ phải liên lạc với bên trong bằng cái kẽ hẹp, dưới chơn hàng rào sắt, kẽ nầy chỉ cao có bốn phân tây thôi.
Một bàn tay đẹp với lên mặt quầy để lượm phiếu của chàng, mặt quầy được hàng rào phân ra làm hai, mặt ngoài khách hàng dùng để viết lách, mặt trong là nơi mà những tấm phiếu gởi, hoặc những ngân phiếu trình ra để lãnh tiền nằm chờ các cô.
Vâng, nhơn viên liên lạc trực tiếp với khách hàng, ở đây, hầu hết là phụ nữ.
Các cô ngồi bàn, thụp xuống sâu, vì quầy khá cao để khách hàng đứng viết mà khỏi phải khom lưng, vì thế mà nếu các cô không đứng dậy thì không ai thấy mặt các cô cả, cùng lắm là thấy mớ tóc của các cô mà thôi.
Bàn tay với lên để lượm phiếu gởi tiền đẹp đặc biệt, và tự nhiêu Thảo nhìn lần lên, à không, lần xuống, từ bàn tay cho tới vai, và chàng thấy được mặt người nhận phiếu vì cô ấy đã ngước lên và day ra phía khách hàng. Mừng rỡ vô cùng vì đây là một người quen mà chàng cần gặp, nhưng không dè nàng làm ở đây. Thảo reo lên:
– A cô, chào cô! Té ra cô giúp việc cho ngân hàng nầy. Cái vụ đó đã xong rồi, tôi sẽ gặp cô ở đâu?
Người thơ ký đẹp nhất của ngân hàng nầy bỗng tái mặt vì sợ hãi, rồi tím mặt vì nổi giận. Cô ta nói lớn giọng thật là xẵng:
– Không, ông lầm, tôi không hề quen biết với ông.
Thảo trố mắt há miệng mà nhìn người đẹp đang giận run, gương mặt kiều mị của cô ta trông xấu xí quá chừng vì sự tức giận đã làm méo mó những thớ thịt khéo tạc nơi đó.
Tất cả khách hàng bên ngoài và nhân viên bên trong đều nhìn trừng trừng vào chàng mà mỉm cười những nụ cười mai mỉa, khiến cho qua mấy mươi giây kinh ngạc, Thảo xấu hổ đến muốn độn thổ mà trốn đi.
Có lẽ họ đang chưởi thầm: “Đáng kiếp cái thằng băm lăm mà vụng về”. Chàng không sợ cái tội băm lăm cho lắm, nhưng cái tác phong “ná” mà họ gán thầm cho chàng, chàng mắc cỡ quá sức.
Người “ná” là một người con trai vứt đi, đến cái việc không ra gì đối với tư cách của anh con trai, cái việc tán gái, mà hắn cũng chẳng làm được một cách đàng hoàng cho khỏi bị con gái cự. Người ta bảnh thì người ta gây được cảm tình ngay nơi phái nữ, và có tầm thường đi, thì ít ra cũng phải được họ thờ ơ, chớ để cho họ cự thì thật là “ná”.
Nhưng chàng có tán gái đâu! Làm thế nào để nói cho hàng trăm người hiện đang có mặt và đang nghĩ thầm rằng chàng tán gái vụng về, nói cho họ biết rằng chàng mắc hàm oan, và cô thơ ký ấy là một kẻ không biết điều, mới quen nhau tuần trước đây với chàng, mà không phải quen thường đâu, bởi cô ta đã cậy mượn chàng một công việc quan trọng, chỉ trước sau có bảy ngày thôi mà cô ta đã vội bôi mặt.