Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Điều Ước Duy Nhất – Jodi Thomas
Sam Thompson đứng trong góc tối của con hẻm thinh lặng quan sát cửa tiệm nằm bên kia đường. Gió thổi tạt vào lưng anh như thể nó đang cố bắt buộc anh rời khỏi bóng tối. Anh cần phải trở về nhà nhưng người phụ nữ bên trong cửa tiệm đó đã giữ anh bám rễ tại nơi đây.
Bây giờ cô di chuyển và sau đó đi ngang qua những ô cửa sổ, đôi khi nhìn ra bên ngoài như thể hy vọng xem có ai đó đến cửa tiệm hay không. Vóc dáng mảnh khảnh của cô lúc này kéo lấy anh giống như đôi mắt xanh lục kia đã làm thế vào ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Sam đút hai bàn tay vào sâu hơn trong túi áo khoác ngoài và cầu khẩn không có ai bước vào cửa tiệm của cô tối nay. Margaret Allison không hình dung được nguy hiểm cô gặp phải và anh có cảm giác nếu như anh băng qua đường nói cho cô biết, cô sẽ không tin anh.
Anh là người nhà Thompson và trong thị trấn này điều đó thường mang ý nghĩa: so với những con sói từ phương bắc xuống để đi săn trong những đêm lạnh như thế này, anh hơn chúng một bậc. Gia đình Thompson sống dọc theo những nơi rạn nứt phía đông gần hẻm núi Palo Duro chứ không ở tại thị trấn sống giữa những con người văn minh. Người nhà Thompson thích sống ẩn dật.
Nếu như Sam bước vào cửa tiệm, Maggie Allison có thể sẽ nghĩ anh đến để cướp đoạt hơn là giúp cô. Anh không quan tâm nhiều đến việc cô có bị mất tiền hay không. Tất cả mọi người đều biết cha mẹ của cô luôn là người có tiền. Xét đến cùng, họ đã gửi cô đến ngôi trường lớn nằm ở miền Đông. Họ ắt hẳn đã để lại tất cả tài sản cho cô con gái duy nhất của mình. Cô có thể vượt qua một vụ cướp nhưng anh không thích nghĩ về những gì mà đám tội phạm say khướt kia, những kẻ bây giờ đang tạo dựng lòng dũng cảm bằng chén rượu, sẽ làm khi chúng tìm ra cô chỉ có một mình.
Chẳng có ai đứng ra bảo vệ cô nhưng Sam là một người đàn ông không có thời gian để trở thành người hùng của cô. Nếu cô chỉ việc khóa cửa và lên giường đi ngủ, anh có thể trở về nhà trước khi tuyết bắt đầu rơi.
Anh dậm mạnh hai chân để giữ chúng khỏi bị đông cứng và cố nói với bản thân về việc rời đi. Maggie Allison đã không nói nhiều hơn vài từ với anh trong hai mươi năm qua. Anh thậm chí không nghĩ đến việc cô còn nhớ buổi gặp mặt với anh khi họ lên sáu tuổi. Lo lắng cho cô không phải là việc của anh. Thị trấn này có cảnh sát trưởng và nhiều người đàn ông khỏe mạnh. Cô không cần đến anh.
Thế tại sao anh không lên đường trở về nhà và bỏ cô lại với định mệnh của mình?
Ký ức về Maggie với mái tóc thắt bím lướt ngang tâm trí của anh. Ngay khi mới lên sáu cô đã mang vẻ đoan trang đúng mực trong những bộ quần áo được hồ cứng đi kèm với chiếc tạp dề trắng, mái tóc đỏ trong mọi thời điểm, cách xử sự hoàn hảo, đôi mắt xanh lục mở to như thể cô sợ rằng mình sẽ bỏ mất một khoảnh khắc của cuộc sống nếu không tỉnh táo. “Mình sẽ không bao giờ nói dối cậu, Sam Thompson”, cô đã nói lời đó vào ngày họ gặp nhau. “Và mình hứa sẽ không bao giờ trở nên bủn xỉn với cậu, nếu cậu hứa không bao giờ làm như thế với mình.”