Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Kẻ May Mắn – Nicholas Sparks
Một bức ảnh vô tình tìm thấy dưới lớp cát sa mạc dường như mang lại quá nhiều may mắn cho Logan Thibault, chàng lính thủy đánh bộ Hoa Kỳ. Những ván bài anh thắng liên tiếp cũng không là gì so với sự sống sót qua những trận phục kích ác liệt nhất nơi chiến trường, khi đồng đội anh không mấy người qua khỏi. Tấm ảnh ấy mang hình một cô gái. Sống sót trở về quê nhà Colorado từ đợt làm nghĩa vụ thứ tại Iraq, Logan không sao gạt nổi hình ảnh xinh đẹp ấy đó ra khỏi tâm trí. Tin rằng chính cô đang nắm giữ chìa khóa số phận mình, Logan lên đường cuốc bộ xuyên đất nước để tìm kiếm. Cuối cùng anh đã tìm ra. Cô gái ấy chính là Elizabeth. Elizabeth sống tại một trại nuôi và huấn luyện chó cùng người bà của mình. Bà của Beth đã quyết định thuê Logan làm việc sau khi nhìn thấy cách anh ra lệnh cho mấy chú chó, mặc cho sự phản đối của cô. Logan chẳng bao giờ ngờ người phụ nữ vừa mạnh mẽ vừa yếu mềm mà anh tìm được nơi thị trấn nhỏ Hampton lại chính là cô gái anh đã chờ cả đời
“… Cô gái ấy tóc vàng, đang nở một nụ cười với đôi mắt tinh nghịch màu hạt dẻ, mặc chiếc quần jeans, và cái áo thun in chữ Lucky Lady (Quý bà may mắn) ở đằng trước. Phía sau cô là một băng rôn mang chữ “Hội chợ Hampton”. Một con chó chăn cừu Đức, với cái mũi xám, đứng bên cạnh cô. Trong đám đông phía sau sau là hai người thanh niên trẻ, họ tập trung gần quầy bán vé và có vẻ như hơi lơ đãng. Họ mặc áo thun có in hình logo. Ba cây thường xuân nhô lên từ đằng xa, những cái ngọn nhọn hoắt, loại cây có thể gặp ở bất kỳ đâu. Phía sau bức atnh là hàng chữ viết tay: “Bảo trọng nhé, E.”
Lúc đó anh không để ý mấy đến những thứ thế này. Theo bản năng, anh đã định vứt nó đi. Anh hầu như đã làm như thế, nhưng khi đó bất chợt anh nghĩ rằng người nào đánh mất nó có thể sẽ muốn tìm lại. Nó rõ ràng là mang một ý nghĩa đặc biệt với ai đó. Khi trở về trại, anh đính bức ảnh lên trên tường thông tin gần cửa ra vào trung tâm tin học, vì cho rằng khá nhiều cư dân của khu trại này đi ngang qua đó. Chắc chắn sẽ có ai đó nhận lại nó.
Một tuần trôi qua, rồi mười ngày sau. Bức ảnh vẫn còn ở nguyên đó. Lúc đó, trung đội của anh phải tập luyện hàng giờ luyện mỗi ngày, và những ván bài xì phé ngày càng căng thẳng. Một vài gã đã thua đến cả nghìn đô la, người ta còn đồn rằng một tay chơi tự do nào đó còn thua đến 10 nghìn đô la. Thibault, sau lần thua đáng xầu hổ lúc đầu, quyết định sẽ dành thời giờ rảnh để suy xét về cuộc chiến và nghĩ xem mình sẽ phản ứng thế nào khi bị bắn. Khi đi lang thang qua khu trung tâm tin học ba ngày trước cuộc chiến, anh trông thây bức ảnh vẫn còn đính trên bảng, và vì một lý do nào đó mà chính anh cũng không hiểu được, anh lấy bức ảnh xuống và nhét vào trong túi…”
Kẻ may mắn là khúc ca tán dương một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp giữa hai con người xa lạ và ràng buộc nhau bởi sợi dây định mệnh vô hình. Logan từ ước muốn tìm thấy cô gái mang lại cho anh nhiều xúc cảm bí ẩn đã nhanh chóng trở thành khao khát mãnh liệt có được tình yêu nơi Elizabeth. Một cô gái với cuộc sống thực tại không thiếu những phức tạp như Elizabeth liệu có thể cùng Logan đi đến chặng cuối của cuộc hành trình tìm kiếm hạnh phúc thực sự? Định mệnh có thật sự tồn tại hay không? Phải chăng định mệchân mỗi chúng ta dù ở những điều nhỏ nhặt nhất hay những bước ngoặt làm thay đổi cuộc đời mỗi người? Câu hỏi muôn thuở này chính là vấn đề trung tâm của cuốn tiểu thuyết Kẻ may mắn mà Nicholas Sparks cố gắng giải quyết một cách thấu đáo, sâu sắc trong suốt hơn 400 trang sách. Ngọt ngào, lãng mạn và quá nhiều cảm xúc chân thành cho một tác phẩm về tình yêu như Kẻ may mắn!
Đội phó Keith Clayton không hề nghe thấy tiếng họ tiến lại, và khi nhìn gần, vẻ ngoài của họ cũng chẳng làm gã thích thú hơn chút nào so với lúc mới nhìn thấy. Một phần là do con chó. Gã không thích béc giê Đức, mà con này dù đang đứng yên nhưng vẫn nhắc gã nhớ tới Panther, con chó cảnh sát đi cùng gã đội phó Kenny Moore, vốn chỉ cần thoáng nhìn thấy hiệu lệnh là nhanh như cắt cắn vào đũng quần kẻ tình nghi. Clayton thường coi Moore như một gã ngớ ngẩn, nhưng dù sao thì đó cũng là người duy nhất trong đội gã có thể tạm coi là bạn, và phải thừa nhận là Moore có cách tường thuật mấy vụ ngoạm đũng quần khiến gã phải cười vỡ bụng. Và chắc chắn là Moore sẽ đánh giá cao cái bữa tiệc tắm tiên nho nhỏ mà gã vừa phá ngang khi bí mật theo dõi hai cô nữ sinh nằm tắm nắng bên lạch nước trong vẻ đẹp mơn mởn tuổi thanh xuân. Gã mới ở đó chừng vài phút và chỉ vừa giơ cái máy ảnh kỹ thuật số lên bấm được hai pô thì thấy cô thứ ba xuất hiện sau bụi tú cầu. Giấu vội chiếc máy ảnh vào bụi cây, gã bước ra từ sau cái cây và ngay lập tức mặt đối mặt với cô nữ sinh.
“Chà, chúng ta có gì ở đây thế này?” gã dài giọng, cố gắng dồn cô gái vào thế bị động.
Gã không thích bị bắt quả tang, và cũng chẳng hài lòng với kiểu mở màn chán ngắt thế này của mình. Bình thường miệng lưỡi gã dẻo hơn cơ. Dẻo hơn nhiều. May thay, cô gái quá bối rối đến độ không để ý đến cái gì nữa, thậm chí còn suýt bị vấp khi cố gắng lùi lại. Vừa lắp bắp trả lời gì đó, cô vừa cố gắng lấy tay che thân. Cứ nh được xem cô nàng chơi trò Twister[1] một mình vậy.
[1] Twister: một trò chơi phổ biến ở Mỹ, trong đó hai người chơi đặt cả hai tay và hai chân vào các vòng tròn màu trên sân chơi, sau đó theo lệnh của người điều khiển, ví dụ “chân trái vàng; tay phải đỏ”, hai người chơi phải dùng đúng tay hoặc chân theo lệnh để chạm được vào vòng tròn có màu như hiệu lệnh. (Các chú thích trong sách đều là của người dịch.)