Downloadsachmienphi.com

Ba Chàng Ngốc

Ba Chàng Ngốc - Chetan Bhagat
Ba Chàng Ngốc –

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Ba Chàng Ngốc –

Bạn muốn biết cách luyệnthi vào một trường đại học hạng nhất? Ôi thôi đi, dễ chừng một nửa số cây trên thế giới đã bị đốn để in các loại sách có khi đều đáng vứt vào sọt rác rồi còn gì. Bạn muốn một cuốn cẩm nang dạy cách sống sót qua những năm đại học? Thế cũng thôi đi, đến chúng tôi còn chẳng hiểu làm sao có thể gắng gượng được đến phút cuối nữa là.

Còn nếu các bạn muốn tìm một tấm gương tày liếp về sự sa ngã nơi giảng đường một khi bạn không biết suy nghĩ cho tử tế, thì đây, câu chuyện về chúng tôi – ba ngôi sao thời trung học nhưng lại thành ra Ba chàng ngốc đì đẹt điểm trung bình ngày đại học với đủ trò quậy phá, gian lận, và cũng là Ba chàng ngốc luôn sát cánh bên nhau nếm trải nào khắc cốt ghi tâm, nào vượt qua mọi rào cản, nào tình thầy trò sáng trong thân thiết, nào tình cảm gia đình sẵn sàng xả thân.

Và, có thể bạn đã biết, năm 2009, câu chuyện về chúng tôi đã được đạo diễn Rajkumar Hirani chuyển thể thành Ba chàng ngốc – bộ phim Bollywood phá mọi kỷ lục phòng vé để trở thành bộ phim ăn khách nhất lịch sử Ấn Độ. Còn bây giờ, nào, hãy cùng chúng tôi trải nghiệm những năm tháng tuổi trẻ điên rồ nổi loạn!

Thật không đúng khi nói rằng đây là cuốn sách của tôi. Cùng lắm tôi chỉ dám công nhận rằng nó là giấc mơ của tôi. Việc biến giấc mơ này thành cuốn sách bạn đang cầm trên tay đây là thành quả của rất nhiều cá nhân tuyệt vời mà tôi muốn cảm ơn, cụ thể là:

Shinie Antony – người thầy, nhà cố vấn và người bạn đã dạy cho tôi những phương thức kể chuyện cơ bản, và đi cùng tôi cho tới tận cuối con đường. Nếu không có sự động viên và đốc thúc thường trực của cô, thì chắc tôi đã quẳng gánh từ lâu lắm rồi.

James Turner, Gaurav Malik, Jessica Rosenberg, Ritu Malik, Tracie Ang, Angela Wang và Rimjhim Chattopadhya – những người bạn tuyệt vời đã giúp tôi đọc bản thảo và đưa ra những lời nhận xét thẳng thắn. Tất cả đều ở bên tôi trong suốt quá trình viết sách, và kiên nhẫn chịu đựng những giây phút tôi không kiềm chế nổi cảm xúc của mình. Anusha Bhagat – người vợ cũng là cựu đồng môn của tôi, độc giả đầu tiên của bản sơ thảo. Ngoài việc bị sốc khi đọc phải một số đoạn, vợ tôi đã giữ bình tĩnh rất giỏi khi phải đảm đương trách nhiệm chỉnh sửa bản thảo mà không làm mếch lòng chồng.

tôi Rekha Bhagat cùng anh trai Ketan, hai cá nhân đã đặt vào tôi một niềm tin mù quáng không lay chuyển nổi, lắm lúc đến mức dở người. giữa ba người chúng tôi đã vượt qua cả quan hệ huyết thống đơn thuần, và tôi, cũng như mọi tác giả khác, đều cần lắm sự động viên mù quáng ấy.

Bạn học IIT của tôi Ashish (Golu), Johri, VK, Manu, Shanky, Pappu, Manhar, VP, Rahul, Mehta, Pago, Assem, Rajeev G., Rahul, Lavmeet, Puneet, Chapar và tất cả các bạn cùng khóa. Tuy đây là một tác phẩm hư cấu, nhưng mọi câu chuyện hư cấu đều bắt nguồn từ cảm hứng thật. Tôi quý mến các bạn tôi đến mức có thể viết hẳn một cuốn sách về họ. Mà gượm đã, tôi đã chẳng viết rồi đấy sao!

Bạn bè tôi ở Hồng Kông, đồng nghiệp, giáo viên dạy yoga và những vị bằng hữu khác đã ở bên tôi, quý mến tôi và khiến cuộc sống trở nên thú vị biết bao.

Ban biên tập và đội ngũ làm việc tại Rupa, vì sự chuyên nghiệp và thân thiện trong suốt quá trình xuất bản.

Và cuối cùng, chỉ đến khi phải viết sách thì ta mới có dịp nhận ra sức mạnh thực sự của MSWord, từ chức năng kiểm tra ngữ pháp đến thay thế từ. Đơn giản mà nói – không có phần mềm này thì cuốn sách này đã chẳng được viết. Xin cảm ơn ông và tập đoàn Microsoft!

Mở đầu

Trước giờ tôi chưa bao giờ phải ngồi trong khoang xe cấp cứu cả. Thật rùng rợn làm sao. Cứ như thể cả một bệnh viện được ra lệnh phải thu xếp sơ tán ngay lập tức vậy. Nào dụng cụ y khoa, ống truyền dịch, dịch truyền, hộp y tế bày kín quanh hai chiếc cáng. Chẳng còn mấy chỗ cho tôi và Ryan đứng, khi Alok còn đang nằm nhoài trên cáng. Thì với mười ba vết rạn xương, bạn được ưu ái nằm cáng là đúng rồi. Tấm ga vốn trắng toát, giờ đã phủ loang màu máu của Alok. Chẳng thể nhận diện được người nằm đó chính là bạn tôi, bởi hai mắt cậu đang trợn ngược lên còn lưỡi thì thè lè như một ông cụ quên mang răng giả. Sau này bác sĩ bảo bọn tôi rằng bốn cái răng cửa đã bay mất rồi.

Tứ chi Alok bất động, hệt như nửa người bên phải bị liệt của bố cậu ấy, gối bên phải của cậu gập theo cái kiểu khiến ai nhìn cũng sẽ ngỡ cậu không có xương. Cậu nằm im lìm, và nếu phải đánh cược thì tôi sẽ cược là cậu đã đi tong rồi.

“Nếu Alok vượt qua được nạn này thì tớ sẽ viết hẳn một cuốn sách về những ngày điên rồ của chúng mình. Nhất định đấy,” tôi thề. Một kiểu lời hứa vớ vẩn ta vẫn tự hứa với bản thân khi đầu óc đang rối như mớ bòng bong và cơ thể rã rời sau suốt năm mươi tiếng đồng hồ chưa được chợp mắt…

Chương 1: Đôi lời phân trần

Trước khi đi vào nội dung chính của sách, xin bạn cho tôi đính chính vài lời. Cuốn sách này tuyệt đối không phải cuốn cẩm nang dạy bạn cách sống sót qua những năm đại học. Ngược lại, có thể coi nó chính là tấm gương tày liếp về sự sa ngã nơi giảng đường một khi bạn không biết suy nghĩ cho tử tế. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là quan điểm riêng của tôi thôi, bạn có đồng ý hay không thì tùy. Tôi đồ rằng cả Ryan và Alok, vốn là hai kẻ tâm thần, sau khi đọc xong chắc sẽ giết tôi mất, nhưng tôi chả quan tâm. Ý tôi là, nếu hai cậu ấy muốn trưng ra phiên bản của mình thì có thể tự đi mà viết một quyển khác. Nhưng Alok vốn tậm tịt khả năng viết lách, còn Ryan dù muốn làm gì cũng đều làm được, nhưng lại cầm tinh con lười nên chắc chắn sẽ không chịu đặt mông xuống ghế để gõ phím đâu. Thế nên hai cậu cứ ngậm bồ hòn đi nhé – đây là câu chuyện của tớ, người viết là tớ, và kể theo kiểu nào là quyền của tớ.

À, còn một điều nữa tôi phải phân trần trước. Cuốn sách này sẽ không giúp bạn thi đỗ vào Học viện Kỹ thuật Ấn Độ (IIT) đâu. Tôi nghĩ rằng phải đến một nửa số cây trên thế giới đã bị đốn để in các loại sách hướng dẫn luyện thi vào IIT rồi. Tuy hầu hết đều đáng vứt rác, nhưng có khi những cuốn đó lại có ích hơn cuốn này của tôi bạn ạ.

Ryan, Alok và tôi chắc hẳn phải là những người cuối cùng trên quả đất có thể mách cho bạn đường đi nước bước vào IIT. Ba đứa chúng tôi chỉ có thể nói một điều rằng, nếu bạn có thể tự khóa mình trong một phòng đầy sách vở trong suốt hai năm ròng và vứt chìa khóa đi, thì may ra bạn còn có cơ hội thi đỗ vào đây. Mà nếu những năm học cấp ba của bạn chỉ khổ sở bằng một nửa tôi thôi, thì có khi việc chôn mình dưới đống sách hóa ra lại không phải là một ý tồi. Hai năm học cấp ba của tôi quả là địa ngục nơi trần thế, và nếu không phải là đội trưởng đội bóng rổ hay biết chơi ghi ta điện từ năm lên sáu, thì rất có khả năng bạn cũng chả hơn gì tôi. Nhưng thôi tôi không muốn đào sâu vào chủ đề ấy làm gì nữa.

Đấy, tôi đã đính chính trước rồi nhé, giờ thì bắt đầu được rồi.

Cuộc phiêu lưu nào cũng có giây phút khởi hành, và còn điểm xuất phát nào tốt hơn cái ngày tôi nhập học IIT và lần đầu gặp gỡ Ryan cùng Alok: chúng tôi được phân ở phòng cạnh nhau trên tầng hai ký túc xá Kumaon. Theo lệ thường niên, đúng nửa đêm, đám khóa trên quây hết bọn ma mới chúng tôi lại trên ban công lớn để bắt đầu nghi thức dằn mặt. Tôi vẫn còn dụi dụi mắt khi cả ba đứa chúng tôi đứng nghiêm, trước mặt là ba gã khóa trên. Một gã tên Anurag đứng dựa lưng vào tường. Một gã khác, qua con mắt bồn chồn của tôi thì trông như một con quỷ trong mấy chương trình thần thoại rẻ tiền hay chiếu trên ti vi – cao hơn mét tám, nặng hơn trăm cân, đen, lông lá, hàm răng to cộ chắc mười năm chưa gặp nha sĩ. Gã này mặc dù trông bặm trợn thế, nhưng lại rất kiệm lời vì còn mải làm nền cho gã đại ca, Baku, một cây tăm di dộng biết quấn khăn, và tôi đoán chừng chắc cũng tỏa mùi gần giống thế.

“Cái bọn búng ra sữa này, ngủ nghê cho lắm vào? Đám oe con, tự giới thiệu đi chứ?” gã hét to…

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo