Downloadsachmienphi.com

Chú Chó Không Nhà

Chú Chó Không Nhà - Sarah Lean
Chú Chó Không Nhà –

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Chú Chó Không Nhà – Sarah Lean

Tôi là Cally Louise Fisher và tôi đã không nói gì suốt ba mươi mốt ngày rồi. Nói chuyện không phải lúc nào cũng giúp mang đến mọi điều, dù cho bạn mong muốn rất nhiều. Hãy thử nghĩ về mưa xem! Nó chỉ đến vào đúng thời điểm của nó. Khi những đám mây đã sẵn sàng, và đủ dày đặc, thì mưa sẽ rơi. Mưa không là phép màu; mưa chỉ đưa một thứ gì đó trở lại nơi nó thuộc về.

Và đây là tất cả ngọn nguồn của nó.

1. SINH NHẬT BỐ , tôi thức dậy trước mọi người.

Bố chỉ muốn có một ngày yên tĩnh. Không quà, không bánh, không gì cả. Bố nói, vì đó không phải là ngày sinh. Người ta thường quên những sinh nhật không phải ngày sinh của mình.

Sinh nhật bố trùng với ngày mất hồi năm ngoái. Tôi nghĩ người ta gọi nó là bi kịch hay thảm kịch hoặc một từ lớn lao nào đó có nghĩa to tát hơn từ “không may” khi hai việc ấy xảy ra cùng một ngày.

Tôi ngồi bên ngoài cửa phòng ngủ của bố, cùng với những tấm thiệp sinh nhật, và chờ đợi. Qua khe hở của ô cửa, tôi nhìn thấy một mảng tối trên chiếc ga giường và cái đầu màu đen của bố nằm lõm sâu vào chiếc gối ngủ. Bố thở dài. Tôi biết ông đã tỉnh giấc.

Có sáu thiệp mừng sinh nhật dành cho bố. Một của tôi, một của Luke, anh trai tôi (lúc này vẫn còn ngủ hoặc đang ngồi trước máy vi tính – cửa phòng thì đóng) và bốn cái nữa được gửi đến qua đường bưu điện. Tôi đẩy khuỷu tay mở cửa phòng rộng thêm tí nữa và ném thiệp mừng sinh nhật của tôi vào trong. Tôi thấy bố quơ tay ra phía sau lưng, vỗ vỗ quanh giường sờ tìm tấm phong bì màu xanh nước biển và tôi nghe tiếng sột soạt khi bố mở nó ra. Tấm thiệp có hình một chú gấu xám với cái mũi màu xanh biển, đang nói chuyện điện thoại, ở phía trước ghi dòng chữ “ A message from me to you ”.

Bố nói, “Cảm ơn con, hay lắm.”

Và tôi hỏi, “Bố có đang nhớ không?”

Im lặng.

Một lúc sau bố bảo, “Mang cho bố một tách cà phê nhé!”

Hôm đó chẳng giống sinh nhật tí nào, dù có thiệp mừng để trên nóc ti-vi. Bố vặn nhỏ tiếng khi chúng tôi ngồi chờ những người còn lại trong gia đình đến cùng đi thăm mộ mẹ, để tưởng nhớ ngày mất.

2. ÔNG NỘI VÀ BÀ NỘI HAMBLIN đến đón chúng tôi, lái xe chầm chậm tới nghĩa trang. Chúng tôi gặp ông ngoại Fisher và dì Sue rồi cùng nhau rảo bước dọc theo những lối đi cỏ mọc ngay ngắn, trong lòng tràn ngập những ký ức thương yêu.

Chúng tôi đứng thành vòng tròn, im ắng như những bức tượng, không nói về vì bố bảo thật quá khó để nói điều gì đó về bà lúc này. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào tấm đá lạnh lẽo màu xám khắc tên mẹ. Louise Fisher. Giống y tên đệm của tôi.

Rồi tôi nghĩ về mẹ, ở trên đó, một nơi nào đó, không phải nơi này. Và vì ở thật xa nên tôi nhớ bà như muốn điên dại, rồi tự nhủ lẽ ra tôi nên ăn sáng một chút vì lúc này bụng tôi đang quặn thắt vì đau.

Thế rồi xuất hiện. Tôi thấy mẹ của mình. Tôi biết bạn đang nghĩ gì – chúng ta không thể thực sự nhìn thấy một người đã chết. Nhưng tôi thấy. Mẹ đang đứng trên bức tường nghĩa trang, mặc áo khoác màu đỏ và đội mũ màu xanh lá cây nhạt. Tôi không cảm thấy sợ. Tại sao tôi lại sợ mẹ của mình chứ?

đưa hai cánh tay ra giữ thăng bằng, người lắc lư đi dọc theo bức tường. Vẫn giống như mọi khi, mẹ làm điều gì đó khiến cho người khác cười lên hoặc làm theo. Mẹ cứ lắc lư lại gần, cho đến lúc bà có thể với đến chúng tôi mà không cần nhảy xuống. Mẹ vuốt chiếc mũ trên đầu phẳng lại. Mẹ nhìn tôi và mỉm cười, giống như lúc mẹ nhìn tôi hát tại buổi hòa nhạc Charlotte’s Web ở trường học. Như thể tôi là tất cả của mẹ.

Bà nội mang theo một bó hoa đậu gói trong giấy bạc.

“Cháu gái ngoan, hãy cắm hoa vào lọ”, bà nói và đưa bó hoa cho tôi. Chiếc khăn của bà tuột khỏi ống tay áo, lững lờ rơi xuống đất.

“Bà ơi, hồn ma có thật không ạ?” Tôi thì thầm, tay nhặt chiếc khăn lên đưa cho bà. “Bà có tin cháu trở về và chúng ta có thể nhìn thấy mẹ không?”

Tags:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo