Downloadsachmienphi.com

Hôm Nay Tóc Tôi Màu Vàng

Hôm Nay Tóc Tôi Màu Vàng - Sophie van der Stap
Hôm Nay Tóc Tôi Màu Vàng –

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Hôm Nay Tóc Tôi Màu Vàng –

Chín bộ tóc giả để tạo ra chín khuôn mặt khác nhau. Sophie lần lượt hóa thân thành Stella, Daisy, Sue, Blondie, Platina, Oema,Pam, Lydia và Bebé. Chín căn cước giúp cô tự khẳng định bản thân và sống sót. Chín cuộc đời trong một, trong khi thời gian chỉ được tính bằng giây bằng phút. Bởi vì vừa bước sang tuổi hai mốt đầy hoài bão, Sophie bàng hoàng được biết: cô bị ung thư. Khi tóc bắt đầu rụng bởi hóa trị, thì trò chơi với những bộ tóc bắt đầu, cho Sophie cơ hội bất ngờ để lấy lại vẻ nữ tính cùng nguồn sức mạnh phi thường…

Cuốn nhật ký hài hước nhưng cảm động Hôm nay tóc tôi màu vàng kể về cuộc chiến chống lại căn bệnh hiểm nghèo của một cô gái trẻ Hà Lan. Tác phẩm trở thành một hiện tượng xuất bản trên khắp châu Âu, còn tác giả của nó, nhận Giải Bart dành cho những người biến điều không thể thành có thể.

Sinh năm 1983, hiện sinh sống tạiAmsterdam. Cuốn hồi ký Hôm nay tóc tôi màu vàng của cô thuộc top bestseller trên toàn thế giới. Hiện cô làm phóng viên cho báo Hà Lan và đang hoàn thiện cuốn tiểu thuyết đầu tiên.

“Một tự truyện ấn tượng.” – Madonna

“Cái lớn lao của cuốn sách này không chỉ đọng ở những miêu tả nỗi đau Sophie chịu đựng mà còn ở lòng dũng cảm nhờ đó cô gái chịu đựng nỗi đau ấy. Những gì viết ra thực sự là một kiệt tác, cô nắm bắt được cái bản chất nhẹ bẫng trong cả những tình huống trầm trọng nhất.” – Der Spiegel

“Văn phong của Sophie van der Stap dũng cảm mà không theo lề thói, đúng như cư xử chững chạc của cô khi nhận được tin bạo bệnh. Những trò chơi con chữ khiến cho cuốn sách nhẹ nhàng tươi sáng, trong khi vẫn giải quyết các chủ đề nghiêm túc. Từng dòng chữ tiết lộ năng lực trào phúng đả kích không khoan nhượng của tác giả. Van der Stap đã trong việc viết ra một cuốn sách đọng lại sâu lắng trong ký ức độc giả.” – Frankfurter Allgemeine Zeitung

“Cái cách Sophie van der Stap, cô gái có chín bộ tóc giả, miêu tả căn bệnh của mình khiến tôi sững sờ.” – Christian von Zittwitz

“Một cuốn sách mãnh liệt, mà viết ra thật nhẹ nhàng.” – GlückPost

“Một cuốn sách kỳ diệu về niềm vui sống.” – Woman

“Một cuốn sách phi thường của một cô gái phi thường” – Marie Claire

Sophie van der Stap mới hai mốt tuổi khi bị chẩn đoán mắc phải căn bệnh ung thư dạng hiếm. Từ một yêu thích cuộc sống luôn tràn ngập niềm vui, chỉ trong một ngày bỗng chốc thế giới của cô chỉ còn là bốn bức tường trắng của bệnh viện. Nhưng cũng chính trong không gian bó hẹp này, Sophie đã khám phá ra thế giới áo blouse trắng hoàn toàn khác xa với trí tượng tượng của mình. Sophie đã miêu tả trải nghiệm này một cách chân thành cảm động trong tự truyện Hôm nay tóc tôi màu vàng. Xuất bản nguyên tác bằng tiếng Hà Lan vào tháng Chín 2006, cuốn sách đạt vang dội.

Sophie hiện đang sinh sống tại Amsterdam. Cô vừa kết thúc cuốn tiểu thuyết đầu tay A Farewell offres Blue Butterfly. Căn bệnh ung thư là quãng tạm lắng mà cô đã tận dụng để tận hưởng cuộc sống. Thỉnh thoảng cô cũng đội lại những bộ tóc giả trước kia của mình để không quên quá khứ.

Con người ta trải nghiệm mọi thứ bên ngoài theo một cách khác hẳn so với trải nghiệm nội tâm. Đối với một người ngoài cuộc, nhập tâm vào hoàn cảnh của tôi, một người trong cuộc, là việc gần như không thể. Nhập tâm vào tôi – một bệnh nhân ung thư, một nhà văn mới khởi nghiệp, nhập tâm vào tôi khi tôi là Stella, Sue, Daisy, Blondie, Platina, Oema, Pam, Lydia hay Bebé. Nói cách khác là nhập tâm vào Sophie. Tôi hy vọng với cuốn sách này, bạn sẽ trải nghiệm câu chuyện của tôi từ bên trong, từ trong nội tâm của chinh tôi.

Nếu có dịp đặt chân tới Ithaka, em hãy khát khao một chuyến đi dài lâu, một chuyến đi ngập tràn phiêu lưu và kiến thức.

Thứ Năm ngày 17 tháng Hai năm 2005

“Thật tiếc”, tôi nói vậy khi trông thấy mớ tóc trên sàn gỗ đằng sau mình. “Mọi việc diễn ra quá nhanh.”

Cô chủ tiệm nhìn tôi trong gương. Tôi có mang theo một vài tấm hình để chỉ cho cô ấy thấy tôi thích kiểu tóc nào nhất.

Đó là những tấm hình Martijn chụp cho tôi ba tuần trước khi tôi vẫn còn tóc. Kể từ khi những tế bào tóc trên đầu tôi thất bại trong cuộc chiến chống lại phương pháp hóa trị, tôi thấy cô gái trong những tấm hình đó ngày càng ít giống mình hơn. Những mớ tóc giả được đặt trên bàn giữa một quyển catalogue và một chùm tóc mái màu vàng mà cô chủ tiệm mang tới cho tôi thử. Hay một kiểu tóc như thế này? Chắc chắn là không. Tất cả những kiểu tóc này làm tôi trông giống như một người chuyển giới. Khi cô chủ tiệm thò tay với mớ tóc giả dài màu đen, tôi chợt nghĩ tới những tay ghi ta trong ban nhạc Guns N’ Roses, chi có điều là cái mớ lùng bùng kia sẽ được đật lên đầu tôi. Thật kinh khủng!

Cửa hàng tóc giả nằm ở tầng dưới cùng của Trung tâm Y học hàn lâm Amsterdam, còn phòng thử nằm trên tầng một. Rất tiện lợi cho những bệnh nhân khoa Ung thư, họ có thể đến thẳng đó sau khi được truyền nước. Ngồi cạnh tôi là mẹ, chị gái và Annabel – cô bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi cảm thấy lo lắng và tất cả đều im lặng. Annabel vớ lấy một mớ tóc giả rồi đội thử lên đầu mình, sự căng thẳng dường như biến mất. Cô ấy trông thật khó tả, điều đó làm tất cả chúng tôi phải bật cười.

Tôi ngắm mái tóc đen buộc cao của chị gái mình. Chị ấy trông thật tuyệt. Cũng giống tôi, chị ấy thích buộc tóc cao gọn sau gáy và chỉ để một lọn ở phía trước. Tôi quan sát tiếp mái tóc đen dày của Annabel, quay lại mái tóc óng ả của chị gái, rồi ngắm sang mái tóc ngắn của mẹ và cuối cùng là đám tóc lơ thơ chưa kịp rụng trên đầu tôi.

Ba tuần vừa rồi trôi qua như tên bắn và tôi vẫn chưa kịp hiểu mình ở đây làm gì. Tôi ở đây làm gì?

Tôi muốn đi khỏi đây, tôi muốn náu mình trong sự chở che của bốn bức tường nhà mình. Không chỉ náu mình trước bệnh tật mà còn trước phản ứng của những người khác, bởi họ chỉ khẳng định cái điều mà tôi muốn quên. Hàng xóm nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Người bán rau cho tôi thêm một túi rau quả nhiều vitamin vào giỏ hàng. Những người bạn ôm tôi thật chặt vào lòng họ. Những thành viên trong gia đình, họ khóc cùng tôi. Tôi nhìn vào gương với đôi mắt đẫm lệ và để cô chủ tiệm thử những kiểu tóc mới cho mình. Đôi môi mọng của tôi giờ chi còn là một đường kẻ đáng sợ chạy qua phần dưới khuôn mặt. Cô chủ tiệm thử tóc cho tôi càng lâu thì cái đường kẻ đó càng trở nên mỏng manh hơn còn tôi càng trở nên hơn. Trông tôi thật tệ hại. Trong gương tôi không còn là chính mình nữa.

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo