Downloadsachmienphi.com

Khải Hoàn Môn

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Khải Hoàn Môn –

Người đàn bà bước chênh chếch về phía Ravic. Cô ta đi nhanh, nhưng lại như có phần do dự. Mãi đến khi cô đã đến gần sát, Ravic mới nhìn thấy.

Anh trông thấy một gương mặt xanh xao, với đôi lưỡng quyền cao, hai mắt cách nhau hơi xa. Gương mặt ấy bất động như một cái mặt nạ, và dưới ánh đèn đường, đôi mắt trông lờ đờ đến nỗi anh phải chú ý ngay.

Cô ta đi qua Ravic, gần như chạm phải anh. Ravic đưa tay ra, nắm lấy cánh tay cô. Cô lảo đảo ngừng bước, và giả sử Ravic không đỡ lấy, thì cô đã ngã khuỵu xuống rồi.

– Cô đi đâu? – Ravic hỏi.

Người đàn bà nhìn anh trừng trừng:

– Ông buông tôi ra! – Cô lẩm bẩm.

Ravic vẫn giữ chặt cánh tay cô.

– Buông ra! – Môi cô khẽ mấp máy.

Ravic có cảm giác là cô ta nhìn anh mà không trông thấy gì. Cái nhìn của cô ta đi xuyên qua người anh và mất hút trong khoảng không của đêm tối. Anh chỉ là một vật chướng ngại đang ngáng đường cô, buộc cô phải nói hai tiếng “buông ra”.

Ravic ngay từ đầu đã nhận ra rằng đây không phải là một cô gái điếm. Mà cũng chẳng phải là một người say rượu. Anh đã nới tay, nên cô ta có thể lùi ra; nhưng cô không hề nhận thấy thế. Ravic đợi một lát, rồi vừa buông hẳn cánh tay ra vừa nói, giọng điềm tĩnh:

– Khuya thế này cô còn định đi đâu một mình giữa thành phố Paris?

Người đàn bà vẫn đứng im không đáp, cứ như thể một khi đã đứng lại rồi thì cô không còn bước đi một bước nào được nữa.

Ravic vịn vào thành cầu. Anh cảm thấy dưới lòng bàn tay là chất đá ướt át và sần sùi.

– Cô định xuống đây chắc? – Anh hất hàm chỉ dòng nước xam xám nổi sóng lăn tăn của sông Seine đang chảy về phía cầu Alma hiện lên mờ mờ qua làn mưa bụi.

– Hơi sớm đấy – Ravic nói – Còn quá sớm, mà vào tiết tháng một này thì quá lạnh.

Anh rút gói thuốc lá, lục túi tìm bao diêm. Trong bao chỉ còn có hai que, cho nên anh thận trọng khom người xuống dùng hai bàn tay che cho ngọn lửa khỏi bị gió từ mặt sông đưa lên thổi tắt mất.

– Cho tôi xin một điếu, – người đàn bà nói bằng một giọng không có âm sắc.

Ravic đứng thẳng lên đưa bao thuốc lá cho cô ta.

– Thuốc Algériennes. Thuốc sợi đen của lính lê dương đấy. Cô hút có lẽ hơi nặng… Nhưng tôi không có thứ nào khác.

Người đàn bà lắc đầu, rồi rút lấy một điếu. Ravic châm lửa cho cô. Cô bắt đầu rít nhanh mấy hơi liền, hít khói vào thật sâu. Ravic ném que diêm qua thành cầu: nó rơi vào bóng đêm như một ngôi sao băng tí hon, rồi mãi đến khi chạm mặt nước mới tắt.

Một chiếc taxi đi qua cầu chầm chậm. Người lái xe hãm lại. Anh ta nhìn hai người, đợi một lát, rồi dận ga cho xe chạy về phía đại lộ Georges V, trên mặt đường nhựa lấp loáng nước mưa.

Ravic bỗng thấy mệt rã rời. Anh đã làm việc suốt ngày, và tối đến, anh không sao ngủ được. Anh đã mặc áo đi ra phố uống chút gì. Thế rồi giờ đây, trong đêm lạnh và ẩm, cái mệt đã buông hết sức nặng đè lên người anh.

Anh quan sát người đàn bà. Tại sao anh ngăn cô ta lại? Cô ta đang có chuyện gì bối rối lắm: điều đó đã rõ ràng. Nhưng dù sao cũng chẳng việc gì đến anh. Anh đã gặp khối những người đàn bà lâm nạn. Nhất là vào buổi tối. Nhất là ở Paris? Bây giờ anh không còn thấy chút gì đáng quan tâm trong cuộc gặp gỡ quá nhàm này. Anh chỉ còn có một ý nghĩ: về nhà cố ngủ lấy vài giờ.

Sách/Ebook Cùng Chủ Đề:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo