Downloadsachmienphi.com

Mùa Tôm

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Mùa Tôm –

Anh này, bố em sắp tậu một chiếc thuyền đánh cá và một bộ lưới, thế là nhà em sẽ có thuyền và lưới riêng.

– Vận may đến với gia đình em đấy, Karuthamma ạ!

Karuthamma không biết trả lời ra sao. Một lúc sau, cô nói:

– Nhưng nhà em không dủ tiền. Anh cho vay một ít nhé!

– Anh đào đâu ra tiền? – Parikutti nhún vai.

Karuthamma cười.

– Vậy sao anh được gọi là cậu Muthalali[1]?

– Gọi thế làm gì, em!

– Thế gọi anh là gì?

– Là Parikutti.

Karuthamma bắt đầu nói: “Pari..” rồi dừng lại cười khanh khách. Parikutti muốn cô đọc hết tên mình. Nhưng Karuthamma nén cười, lấy vẻ nghiêm trang: “Không đâu”, cô lắc đầu.

– Em không thể gọi anh như vậy.

– Thế anh cũng sẽ không gọi em là Karuthamma nữa.

– Thì anh gọi em bằng gì nào?

– À, sẽ gọi em là chị hai Marakkhan[2].

Karuthamma lại cười. Chàng trai cũng cười theo.Hai người cứ thế cười, cười mãi, tưởng như họ không kìm nổi mình nữa.

– Thôi được. Khi nào gia đình chị hai có thuyền và lưới rồi, liệu chị hai có nói với cha bán cá cho anh không?

– Có chứ, anh cứ trả giá cao vào thì nhà em sẽ bán cho anh. – Karuthamma nói.

Họ lại cười như nắc nẻ.

Có gì trong câu chuyện khiến đôi trai gái cười nhiều đến thế? Những lời đối đáp của họ ý nhị ư? Hay cả những điều thường tình nhất cũng có vẻ ngộ nghĩnh?

Karuthamma cười đến giàn giụa nước mắt. Hổn hển, cô nói:

– Thôi, cậu Muthalali, đừng chọc em cười nữa.

– Thì em cũng đừng chọc anh nữa.

– Ôi, cậu…

Hai người lại cười. Họ cười tưởng như đang cù nghịch nhau. Kiểu cười ấy có khi kết thúc trong nước mắt.

Bỗng Karuthamma nghiêm sắc mặt. Mặt cô đỏ sậm. Cô có vẻ bực mình giận dỗi.

– Đừng nhìn em như thế!

Cô vùng ra xa Parikutti, khoanh tay trước bộ ngực để trần và quay đi. Cô nhận ra người cô chỉ che mỗi một mảnh vải.

– Sao lại thế, cậu Muthalali?

Bỗng có ai đó trong nhà gọi Karuthamma. Chakki, cô đã đi chợ về rồi, Karuthamma chạy ào về nhà. Parikutti nhận ra cô đã ỏ về giữa lúc bực tức. Anh ân hận, Karuthamma cũng cảm thấy cô đã nói một câu gì hơi quá đáng. Có thể Prikutti đã bị xúc phạm.

Chưa bao giờ cô cười như thế trước mặt Parikutti hay bất kỳ ai khác. Cô có một cảm giác thật lạ thường, tưởng như không thở được, như thể lồng ngực cô muốn vỡ ra. Lúc bấy giờ, cô cảm thấy mình đứng tràn tụi trước mặt anh. Cô những mong có thể tan biến đi trước con mắt anh. Chưa bao giờ cô có cảm giác như thế.

Bộ ngực Karuthamma là biể tượng tuổi thanh xuân đầy nhựa sống. Nhìn cô, dừng ánh mắt trên ngực cô, Parikutti cảm thấy mình bùn rủn cả chân tay. Có phải vì thế mà tiếng cười đã tắt đi chăng?

Karuthamma chỉ có mỗi một mảnh vải quấn quanh thân. Bên trong, cô không mặc gì. Mà mảnh vải ấy lại mỏng tang.

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo