Downloadsachmienphi.com

Ngọn Tháp Hạnh Phúc

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Ngọn Tháp Hạnh Phúc –

“Diana! Diana!”

Người bệnh lặp đi lặp lại mãi không thôi cái tên phụ nữ đó bằng giọng vừa tha thiết vừa như mê sảng. Hai cánh tay anh quờ quạng như thể muốn dứt tấm chăn ra khỏi người. Giường bệnh chỉ là một tấm phên đặt trên mặt đất, kê rất thấp bằng đủ thứ gì có thể có: vài hòn đá, khúc nhỏ. Một bóng người cao lớn thận trọng, nhẹ nhàng chui vào dưới mái tấm lều vải bạt, cúi xuống, nâng đầu bệnh nhân lên để cho anh ta uống nước.

Bên ngoài lều vải, mấy người phu da đen khiêng cáng nằm ngả ngốn bất động. Họ đã kiệt sức sau cả một ngày phải khiêng thêm người bệnh da trắng ốm nặng kia đến đây. Bên cạnh họ là đống lửa trại lúc này đã chỉ còn leo lét và ngọn lửa nhạt đi vì trời bắt đầu rạng. Trong khu rừng rậm gần đó vọng lại tiếng loài dã thú vẫn còn đang tìm mồi. Nghe rõ tiếng hú khàn khàn của loài cáo mèo.

Bên trong lều, người bệnh vẫn đang mê sảng: “Diana! Diana!” tiếng gọi tên người con gái nào đó ấy bây giờ chỉ còn thều thào. Bạn anh ta, người có thân hình cao lớn, cho bạn uống nước rồi sửa lại tấm chăn dạ trên người anh ta, ghé xuống nằm bên cạnh. Do cũng quá mệt, anh bạn vừa đặt mình xuống đã ngáy khe khẽ. Thấy rõ học là những người da trắng đã quen với một cuộc sống căng thẳng, và bất cứ lúc nào đặt mình xuống là họ có thể ngủ được ngay, ít ra cũng được ít phút để lấy lại phần nào sức khỏe.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, bình minh châu Phi đã tỏa làn ánh sáng mờ nhạt lên khuôn mặt hai người đàn ông da trắng. Ian Carstairs nằm ngủ, chân duỗi, đầu ngửa ra phía sau, một cánh tay quặt lên phía trên. Bây giờ ta đã thấy được đó là một chàng trai vạm vỡ, cao lớn, thân hình hoàn toàn cân đối, dáng điệu mềm mại, dẻo dai và làn da rám nắng đã thành màu nâu sẫm, do luôn phải sống dưới mặt trời đổ lửa của vùng sa mạc và rừng rậm châu Phi. Cái cằm chắc nịch và đường nét trên khuôn mặt khá đậm chứng tỏ anh ta là con người quả cảm, đã quyết định điều gì thì làm cho bằng được. Nhưng vầng trán rộng và cao lại khiến người ta thấy anh không phải loại người chỉ dùng vũ lực. Miêng Ian phảng phất một nét gì đó của con người nhìn đời bằng cặp mắt khinh bạc, thậm chí giễu cợt.

Bạn Ian, lúc này đang mê man, nằm đắp tấm chăn dạ bên cạnh lại khác hẳn. Tuy cùng vóc cao, nhưng người bạn đồng hành của Ian không có vẻ vạm vỡ, không có chất quả cảm như Ian. Ngược lại, anh ta còn có dáng thư sinh, mơ mộng và phần nào nhu nhược, với đuôi mắt dài, cặp lông mày thanh tú và cái miệng của một người quen được nuông chiều. Và anh ta có vẻ cũng trẻ hơn Ian đôi chút: trông chỉ khoảng hai mươi nhăm tuổi.

Đột nhiên người bệnh giãy giụa rồi mở mắt, cặp mắt xanh biếc lúc này lộ vẻ hoảng hốt. Cử chỉ đó đủ làm Ian thức giấc. Anh vùng dậy và đứng lên nhìn bạn. Rồi anh với tấm khăn lau mồ hôi ướt đẫm trên trán bạn, đồng thời thấm nước lên đôi môi mỏng và khô khốc chứng tỏ bạn anh đang lên cơn sốt rất cao.

Ian dịu dàng hỏi khẽ:

– Cậu có thấy dễ chịu hơn chút nào không, Jack?

Jack Melbourne mệt mỏi lắc đầu:

– Ian…- Jack thều thào. Hôm nay mình không thể đi tiếp được đâu…

Anh vừa mấp máy cặp môi lợt lạt và nứt nẻ vì cơn sốt, vừa nhăn mặt. Ian mỉm cười trìu mến, dịu dàng nói:

– Cậu cố lên một chút. Chỉ còn bốn mươi cây số nữa thôi là đến nơi. Mình sẽ dặn mấy tên khiêng cáng đi chầm chậm và tránh lắc lư nhiều.

Sách/Ebook Cùng Chủ Đề:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo