Downloadsachmienphi.com

Những Nẻo Đường Đời Và Những Bản Tình Ca Khác

Những Nẻo Đường Đời Và Những Bản Tình Ca Khác - Le Clezio
Những Nẻo Đường Đời Và Những Bản Tình Ca Khác –

Những Nẻo Đường Đời Và Những Bản Tình Ca Khác

Tác Giả:

Thể Loại: Văn Học Nước Ngoài

Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.

Giới Thiệu Sách:

Những Nẻo Đường Đời Và Những Bản Tình Ca Khác –

Cái mà chị muốn thấy là Pervenche, duy một mình Pervenche, đúng như nó hiện ra trên tấm hình chụp mùa hè năm tám hai, suýt soát ba tuổi, một mảnh con gái nhỏ nhoi vận quần đùi trắng và áo phông in hình chú vịt Tweety màu hoàng yến, đứng trước căn nhà nằm trên phố Tulipanes và khu vườn um tùm cỏ dại, cùng đủ mặt đám trẻ, Josefina, đứa lớn nhất, có biệt danh là Pina, Rosalba la Güera xanh xao, vẻ quặt quẹo, Clementina, nhóc Maïra, Beto thằng chăn cừu, và Carlos, còn được gọi là Carlos Quinto, đứng hơi nhích về đằng trước so với những đứa khác, áo sơ mi phanh bụng, tóc dài như con gái bắt nguồn từ lời nguyền mà nó đã dùng để khấn cầu cho nó khỏi một chứng sởi độc. Chắc chắn còn có cả Chavela, con nhỏ mồ côi, nhưng nó không muốn có mặt trong ảnh, quanh năm lôi thôi lếch thếch, mặt sạm đen vì khói, mái tóc xoăn lỏng chỏng vương những cọng rạ. Và trong căn nhà nhỏ trát xi măng cạnh đó, có mẹ của Pina, một phụ nữ xinh xẻo, hơi uể oải, tối ngày đánh móng chân móng tay, và bên là ông nó, một cụ già mang dáng dấp giáo chủ đang gõ thìa lên thành một cái nồi cũ gọi ong về.

Clémence thầm mong thời khắc đó kéo dài thêm mãi. Trong ảnh, Pervenche nép sát người chị, đôi tay tí hon bụ bẫm quờ ra sau lần tìm tay chị gái, miệng bẽn lẽn một nụ cười, gần như là một nét mếu máo trên khuôn mặt căng tròn. Nó nói chưa sõi, bập bẹ “nóc” khi khát nước, “nọt” khi vòi kẹo. Clémence chưa bao giờ rời xa tấm ảnh, kể cả hàng bao năm sau, khi là ở Bordeaux chị dùng băng dính dán nó lên tường phòng mình ở Trường Thẩm phán Quốc gia. Đấy là hình ảnh chân thực của Pervenche, chân thực hơn cả thực tại sau đó. Tấm ảnh bợt bạt đi, sun lại vì nắng nóng, chuyển từ tủ lạnh ra bệ lò sưởi, đến tận văn phòng chị trong Trụ sở Tòa án, ở đó nó xiên xẹo dựa vào một chiếc cặp đựng tài liệu và được chèn bằng cái ống đựng bút chì. Nhưng không đời nào, nhất định không đời nào, Clémence lồng nó vào khung. Trên tấm hình, cái áo phông bạc phếch, bức tường trắng trông như bị lột da, còn cỏ dại thì úa tàn. Nhưng Carlos Quinto vẫn sậm một màu nâu, cùng mái tóc chấm vai y hệt một Jivaro(1) chính hiệu. Mỗi lần ngắm tấm ảnh, Clémence lại như cảm nhận được hơi nóng từ đường phố hả lên, ánh mặt trời đúng ngọ thiêu đốt mặt đất bụi bặm. Xa hơn một chút, đi quá chuồng của chú chó Scoopy-doo, ở góc ảnh, có một vòi nước sạch, và một hàng dài các bà chờ chực hứng đầy nồi hay xô thùng làm bằng những cái hộp đựng mỡ có gắn một mẩu làm quai. Clémence dắt Pervenche theo khi đi xách nước. Pervenche sợ những con ong vò vẽ vẫn lảng vảng quanh vòi. Đó là chỗ mà chiều nào cũng đúng giờ ấy bọn trẻ lại tụ tập khi tan trường. Roslaba và Pina, nhưng còn có cả Peto, và Chavela là đứa không đi học. Nước chảy ri rỉ mà sạch và trong. Hồi đầu, Hélène nấu ăn bằng nước giếng, nhưng cả mấy con bị đau lưng, Édouard bảo nước bị nhiễm độc vì thuốc trừ sâu mà nông dân rải khắp đồng. Nước ở vòi lạnh ngắt, nó chảy đến từ nguồn dưới chân một ngọn núi lửa nằm ở đầu kia làng. Thỉnh thoảng nó lại bị tắc. Mọi người bảo nguồn bị kiệt là vì dân nhà giàu ở các khu phố mới, phía đầu kia con kênh, xây bể bơi trong vườn. Mấy khu phố của họ tên Resurrección, Paraíso, Ensueño(2), những cái tên như thế thì làm sao giữ được lời hứa của mình. Gần như chỗ nào trên làng thượng cũng thiếu nước, còn ở khu San Pablo thì trước vòi có cả một dãy dài cả cây số những người phụ nữ đứng chờ hàng tiếng đồng hồ để hứng đầy xô.

Với bọn trẻ, chuyện ấy không hẳn là một cực hình. Lúc nào cũng có những trò nghịch ngợm, những tiếng cười đùa, la ó. Chúng té nước vào nhau, thùng xô đổ lỏng chỏng. Beto đến trên chiếc xe đạp địa hình yên long sòng sọc, khi quay về nó chở những cái hộp đựng đầy nước đặt thăng bằng trên ghi đông, trên khung xe. Trước khi đến vòi để hứng nước vào nồi, Clémence dẫn Pervenche đi xem con khỉ nhện bị xích trong vườn một ngôi nhà cổ đầu phố. Không thấy bóng ai trong nhà bao giờ, chỉ có mình con khỉ đen to xác, lông dựng đứng, hằn học, tiều tụy, lần nào cũng giả đò tấn công, ranh năng vàng nhe ra trong một cái nhăn nhó gớm ghiếc. Pervenche nép sát vào Clémence, giấu mặt rồi thu hết can đảm dợm mắt nhìn, và sau đó cả hai chị em cùng bỏ chạy, cười như nắc nẻ. Tất cả đã vời xa, dù sống động biết mấy. Clémence chưa bao giờ quên được thời ấy, lúc nào chị cũng đắm mình trong nó như một giấc mơ bất tận.

Giờ đây, về đêm, Clémence không tài nào chợp mắt. Chị chẳng có lấy một đêm bình yên kể từ ngày Pervence bỏ đi. Sáng sáng, cứ quãng ba, bốn giờ, chị lại bị đánh thức vì một tiếng chuông, gãy gọn mà khẩn nài, chị bật dậy trên giường, nhễu nhại mồ hôi, tim đập liên hồi. Paul vẫn ngủ ngon trong góc của mình, khe khẽ ngáy.

Tags:

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply

Downloadsachmienphi.com
Logo