Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook.
Giới Thiệu Sách:
Slightly Married – Mary Balogh
Toulouse, France — April 10, 1814
Cảnh tượng quá quen thuộc với người đàn ông đang quan sát nó. Giữa các chiến trường không có nhiều sự khác biệt, anh đã phát hiện điều này qua những kinh nghiệm lâu năm của mình – không, ít nhất khi trận chiến kết thúc, kết quả và cảnh tượng chẳng có nhiều khác biệt.
Khói pháo binh hạng nặng, của vô số các loại súng trường và súng của quân đội hai nước đã bắt đầu rõ ràng hé lộ chiến thắng cho nước Anh và quân Đồng minh thiết lập vị trí mới giành được dọc theo Calvinet Ridge phía Đông thành phố, đẩy lùi quân Pháp về Toulouse, nơi lực lượng Pháp do tướng Soult chỉ huy mới rút về. Mùi hăng hắc còn lưu lại hòa lẫn với mùi của bụi đất, bùn, ngựa và máu.Mặc dù tiếng ồn vang dội khắp nơi – những tiếng la hét chỉ huy ,tiếng ngựa hí, tiếng những thanh kiếm chém vào nhau, bánh xe lăn ồn ào nhưng trên mặt đất lại trải đầy xác chết và những người bị thương.
Đó là cảnh tượng làm cảm xúc của Đại tá Aidan Bedwyn không bao giờ trở nên hoàn toàn chai sạn. Cao và rắn chắc, nước da tối màu, chiếc mũi hơi khoằm và khuôn mặt như tạc bằng đá granite khiến rất nhiều người phải e sợ ngài Đại tá. Sau mỗi một trận chiến, anh thường giành thời gian đi lang thang khắp chiến trường, nhìn trân trối vào xác chết của những binh lính trong tiểu đoàn của mình, hoặc giúp đỡ những người bị thương bất cứ khi nào anh có thể.
Anh đang nhìn xuống bằng đôi mắt tối màu, khó dò và đôi môi mím chặt, bàn tay anh siết chặt sau lưng, cùng thanh kiếm vĩ đại nhưng vấy bẩn sau trận chiến đã vào vỏ và cột bên hông
“Một sĩ quan kị binh”, anh nói, nhìn vào chiếc khăn màu đỏ với một cái gật đầu cộc lốc. Người đàn ông đeo nó đang nằm úp sấp mặt xuống đất theo hình chữ X , vặn vẹo sau cú ngã ngựa. “Anh ta là ai?”
Trợ tá của anh cúi xuống và lật xác chết lên.
Xác chết mở mắt.
“Đại Úy Morris”, Đại tá Bedwyn nói, “Anh bị một cú ra trò đấy.Gọi cáng đi Rawling. Không chậm trễ.”
“Không”, Đại Úy yếu ớt nói, “Tôi xong đời rồi, thưa ngài.”
Đại tá Bedwyn không tranh luận, anh ra hiệu cho phụ tá ở lại và tiếp tục nhìn xuống người đàn ông đang hấp hối, chiếc khăn đỏ của anh ta đẫm máu, anh ta có thể chỉ còn sống thêm được vài phút nữa.
“Tôi có thể làm gì cho anh không?” Đại tá hỏi. “Mang cho anh một ly nước nhé ?”
“Một đặc ân. Một lời hứa”. Đội trưởng Morris nhắm lại đôi mắt khô khốc nhợt nhạt trên khuôn mặt xanh xao. Trong một khoảng khắc Đại tá nghĩ anh ta đã chết. Anh đẩy thanh kiếm bên hông ra ,quỳ một chân xuống bên cạnh người đàn ông. Mí mắt người đàn ông bỗng giật giật và lại hé mở một nửa, “Món nợ, thưa ngài. Tôi từng nói tôi sẽ không bao giờ nhắc đến nó .” Giọng nói anh ta trở nên thều thào, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.